“Ninh Vũ Phi, cậu có sao không, thế nào rồi vẫn ổn chứ?” Lăng Bảo Châu tỉnh lại thì sờ bắp chân của mình theo bản năng.
Ninh Vũ Phi nhìn xuống bắp chân bên đùi phải của Lăng Bảo Châu, nó bị những mảnh vỡ bắn ra khi nổ tung cắt bị thương, vẫn đang chảy máu.
“Cậu không sao chứ?” Lăng Bảo Châu vẫn quan tâm Ninh Vũ Phi trước.
“Tôi không sao, chân chị bị thương rồi.
”
Vụ nổ tạo thành làn khói đen dày đặc khiến cho cả hai người bị hun đen không ít, sau khi Ninh Vũ Phi nhìn xuống vết thương thì xé áo sơ mi của mình ra để băng bó vết thương.
“Không sao, không có bị thương đến xương, nhưng trong nửa tháng tới thì chị không thể tiếp tục phá án được.
”
Lăng Bảo Châu không quan tâm đến mấy chuyện này mà nhìn bãi đỗ xe rồi nói: “Ninh Vũ Phi, lúc đó cậu thật sự không sợ chết sao?”
“À…”
Ninh Vũ Phi sờ sờ lên mũi: “Sợ chứ, nhưng không còn cách nào khác.
Tôi cũng không thể nhìn chị chết đi được.
”
Điều này khiến cho trong lòng của Lăng Bảo Châu vô cùng phức tạp.
Cô ta nhìn đầu tóc đầy bụi kia của Ninh Vũ Phi, dáng vẻ còn đang cười ngây ngô thì cuối cùng cũng hiểu được vì sao Giang Vị Noãn và Tư Đồ Y Nhạn lại đồng thời thích thằng nhóc này rồi.
Đừng nói là các cô ấy, vừa rồi vào giây phút mà Ninh Vũ Phi không để ý đến sống chết xông đến cứu cô ta thì Lăng Bảo Châu cũng thay đổi cái nhìn về Ninh Vũ Phi.
Ninh Vũ Phi ôm lấy Lăng Bảo Châu, nói: “Đi thôi đi thôi, bầu không khí ở chỗ này ngột ngạt, ra ngoài tìm chỗ xử lý vết thương cho chị.
”
“Cậu buông tôi ra đi, tôi tự đi được.
”
“Đừng có cậy mạnh, đi thôi.
”
Ninh Vũ Phi nhanh chân đi ra ngoài, lúc chuẩn bị ra đến bên ngoài thì có mấy nhân viên cảnh sát chạy vào.
“Đội trưởng Lăng.
”
“Đội trưởng Lăng, cô không sao thì tốt quá rồi.
”
Thậm chí có một nữ cảnh sát còn bật khóc: “Đội trưởng Lăng, tôi còn tưởng rằng, còn tưởng rằng…”
“Đừng khóc, không phải tôi đã không có chuyện gì rồi sao.
”
Lăng Bảo Châu nhéo Ninh Vũ Phi một cái rồi nói: “Còn không mau thả tôi xuống?”
“Được rồi.
”
Sau khi Ninh Vũ Phi đặt Lăng Bảo Châu xuống thì lên tiếng: “Đội trưởng Lăng của mấy người bị thương rồi, đưa đến bệnh viện đi.
”
“Được rồi.
”
Mấy người họ đưa Lăng Bảo Châu đến bệnh viện.
Trong bệnh viện, lúc bác sĩ đang xử lý vết thương cho Lăng Bảo Châu thì Ninh Vũ Phi đi ra khỏi bệnh viện, anh gọi vào một dãy số đã được mã hóa: “Alo, tra vị trí hiện tại của một người tên Tần Nguyên cho tôi, nhất định phải tra ra được trước mười giờ tối nay.
”
“Tuân lệnh thần của tôi.
” Giọng nói u ám nhưng vô cùng cung kính của đối phương truyền đến.
Cùng lúc đó, trong một tổ chức bí mật nào đó, một lập trình viên nói: “Đi thông báo đi, chúng tôi đã tìm được nguồn gốc của tín hiệu thần bí kia.
”
Một người đàn ông trung niên uy nghiêm sải bước đi tới, hỏi: “Đã dò tìm được nguồn gốc tín hiệu rồi sao?”
“Khu vực phía nam thành phố Ngọc Trai.
”
“Người vô diện đang ở thành phố Ngọc Trai sao?
Có người khiếp sợ, cảm giác như gặp phải kẻ địch lớn.
Nhân viên công tác nói: “Đúng vậy.
Nguồn gốc tín hiệu quả thật là từ thành phố Ngọc Trai, nhưng thời gian trò chuyện rất ngắn nên tôi chưa thể đánh cắp tin tức trong đó được.
”
“Bây giờ đã biết được vị trí chung của người vô diện rồi, chúng ta muốn tìm ra được kẻ đó khó khăn quá.
” Người đàn ông trung niên thở dài.
Sau khi Lăng Bảo Châu xử lý vết thương xong thì theo Ninh Vũ Phi trở về biệt thự, cô ta chống nạng đi vào.
Ba cô gái lập tức đi đến quan tâm hỏi thăm: “Chị Bảo Châu, chị bị làm sao vậy?”
“Sao lại bị thương vậy, bọn em đỡ chị ngồi xuống nhé.
”
Ba người đỡ Lăng Bảo Châu ngồi xuống, Lăng Bảo Châu nói: “Không có gì, không cẩn thận khiến chân bị thương thôi.
”
“Không sao là tốt rồi.
”.