Mục lục
Y Vương vạn Dặm Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chị Minh Nguyệt, chị làm gì vậy?”



“Những người này bị nợ tiền lương, chúng ta mà bị bao vây thì đừng có mơ mà thoát thân.”



Tần Minh Nguyệt lập tức quay đầu xe



Thế nhưng cô lại phát hiện bánh xe bị xì, khiến cho xe không cách nào quay lại được.



Đám công nhân kia đã vây quanh, Tần Minh Nguyệt cũng không thể tiếp tục quay xe được, lỡ mà đụng trúng người thì không biết lại xảy ra rắc rối gì nữa đâu.




“Cô ả này lần trước tôi đã gặp rồi, cùng một giuộc với đám kia đó.”



Một người đàn ông lên tiếng.



Một đám người không ngừng đập kính chắn gió và cửa sổ, ép Tần Minh Nguyệt cùng Ninh Vũ Phi phải đi xuống.



“Không xong, gọi cảnh sát đi, không thì chúng ta không có cách nào đi được đâu.”



“Không sao, để em xuống nói chuyện với bọn họ.”



“Đừng...”





Không đợi Tần Minh Nguyệt nói xong thì Ninh Vũ Phi đã xuống xe, lập tức có người bao vây.



“Mấy người tính nợ tiền lương của chúng tôi đến bao giờ?”



“Đúng vậy, mau trả tiền lương đây, không thì hôm nay đừng có mơ mà đi được.”



“Đúng vậy, đúng vậy…”



Đám đông có chút kích động.



Ninh Vũ Phi nói: “Các anh các chú, mọi người đừng nóng, nợ lương của mọi người là chủ thầu mà, hôm nay bọn tôi đến đây cũng là để đòi nợ đó”



“Cậu tưởng cậu nói gì chúng tôi cũng tin sao, coi thường chúng tôi ít học đúng không?”



“Các người khinh người quá đáng.”



“Nếu không trả tiền mồ hôi công sức của chúng tôi, hôm nay tụi tôi sẽ chết ngay ở đây cho mà coi.”



“Đừng đừng đừng!”



Ninh Vũ Phi tiếp tục nói: “Tiền đương nhiên phải trả cho mọi người, có vấn đề gì chúng ta từ từ nghĩ cách giải quyết được không?”



Một chú trung niên hỏi: “Vậy mấy người tính giải quyết sao, bọn tôi đã đợi suốt mấy ngày rồi, có giải quyết được chút nào đâu”



“Van xin các người trả tiền cho tôi đi, mẹ tôi còn đang nằm trong bệnh viện chờ tiền cứu mạng đó!”



“Học phí của con tôi cứ phải nợ đi nợ lại mãi, trường cũng sắp đuổi học nó rồi.”



Có người bắt đầu khóc lên.



Trong nội tâm Ninh Vũ Phi cũng bắt đầu nổi giận, giữa người làm ăn với nhau có lừa đối phương cũng bình thường, nhưng cũng không thể quỵt lương công nhân được.



Tiền công trình này đều do chủ thầu nhận tiền, còn đám công nhận sợ là một phần mười cũng không nhận được.



Còn đi lừa nữa chứ, quả thật không phải người mà.



“Mọi người đừng gấp, để bọn tôi vào trong đã, tôi cam đoan hôm nay nhất định sẽ giải quyết chuyện này cho mọi người.”



Ninh Vũ Phi nói.



Đã vậy thì anh không thể không quản được, những người này thật sự quá đáng thương, làm ngày làm đêm cũng chỉ vì vài đồng tiền này, nhất đinh không thể để bọn họ phí công vất vả.



“Không được, lần trước cũng có người nói vậy, cuối cùng lại lén lút trốn đi.”



“Chậc… Nhưng mọi người không cho tôi vào thì tôi cũng không cách nào giải quyết đâu, hay chúng ta cùng nhau vào trong?”



Ninh Vũ Phi đề nghị.



Những người này đã bị lừa một lần rồi, giờ nói miệng họ sẽ không tin anh đâu.



Bọn họ bàn tính một lúc, thì có người đứng ra đại diện nói: “Cũng không được, những người đó đứng chặn ngay cửa, chỉ cần bọn tôi đến gần là sẽ bị đánh.”



“Ngang ngược vậy sao?”



Ninh Vũ Phi nhìn qua, quả nhiên trông thấy bốn tên hung thần ác sát đang đứng canh bên ngoài.



“Không sợ, tôi dẫn mọi người đi, bọn họ dám hạ cẳng chân thượng cẳng tay thì tôi sẽ tóm luôn một lần, nhất định sẽ giải quyết cho mọi người, tin tôi đi.”



Ninh Vũ Phi vỗ ngực.



“Được, bọn tôi tạm thời tin cậu lần này, nếu cậu dám lừa chúng tôi, thì tôi sẽ lập tức đập đầu chết ngay trên máy xúc kia.



“Đừng nóng nảy, cứ theo tôi.”



Ninh Vũ Phi vung tay lên, mang theo hơn ba mươi công nhân đi về phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK