“Ừm, vẫn khá nghiêm trọng đấy, uống thuốc trước đi đã.”
Ninh Vũ Phi đặt bát xuống, đỡ Tư Đồ Y Nhạn dựa vào đầu giường, sắc mặt của cô ấy tái nhợt, mồ hôi ướt sũng.
“Phù...”
Sau khi thổi muỗng, anh nói: “Mở miệng nào.”
Tư Đồ Y Nhạn có chút ngượng ngùng, lần đầu tiên cô ấy được một chàng trai đút thuốc cho mình ân cần như thế, trong lòng có chút ngọt ngào lại có chút thẹn thùng.
Vừa mới uống vào, Tư Đồ Y Nhạn đã nhíu mày thật chặt, dùng sức nuốt xuống nói: “Đắng quá.”
“Thuốc đắng dã tật, uống vào chắc chừng một lúc sau sẽ ngủ, ngủ dậy rồi cả người sẽ khoan khoái hơn”.
“Ừm!”
Tư Đồ Y Nhạn không dám thưởng thức mùi vị của thuốc Đông y, nhưng sau khi uống vào, toàn thân bắt đầu cảm thấy ấm áp, không có cảm giác lúc nóng lúc lạnh nữa.
“Vũ Phi, cậu tự mua thuốc này về? Hay là bác sĩ phối thuốc cho cậu?”. Đọc truyện hay, truy cập ngay ( TRUМ truyen. м e )
“Đương nhiên là tôi tự mình phối thuốc rồi, còn có một ít nữa thôi, uống hết đi.” Ninh Vũ Phi nói.
Sau khi uống hết ngụm cuối cùng, Tư Đồ Y Nhạn nói: “Vũ Phi, thật tiếc khi cậu không trở thành bác sĩ.”
“Chữa bệnh cứu người chỉ là công việc phụ của tôi mà thôi, ngủ đi, tối dậy ăn cơm.”
Đắp chăn bông lên cho cô ấy xong, Ninh Vũ Phi rời khỏi phòng.
Tư Đồ Y Nhạn nhìn bóng lưng lúc rời đi của Ninh Vũ Phi mà thở dài trong lòng, nếu cô ấy có thể gặp Ninh Vũ Phi sớm hơn thì tốt biết mấy, thật sự rất khó tìm được một chàng trai như vậy.
Dù tự tin vào ngoại hình của mình nhưng xung quanh Ninh Vũ Phi cũng không thiếu những cô gái xinh đẹp.
Thật sự khó để cướp Ninh Vũ Phi làm bạn trai. Nghĩ ngợi trong vô thức như thế, dần dần Tư Đồ Y Nhạn đã chìm vào giấc ngủ.
Sau một giờ, Ninh Vũ Phi ở dưới lầu vươn vai.
Ninh Vũ Phi nhớ tới Tiêu Úc Tâm bị gãy chân phải nhập viện, mà anh lại vẫn chưa đi thăm cô ấy.
Vì vậy Ninh Vũ Phi lại vội vàng rời khỏi nhà, đến bệnh viện.
Hình như Tiêu Úc Tâm đang ở bệnh viện số ba thành phố Ngọc Trai, nơi này cũng khá gần trường học.
Anh mua một ít trái cây đến quầy lễ tân, hỏi số phòng bệnh mà Tiêu Úc Tâm đang nằm.
Ninh Vũ Phi cảm thấy khó hiểu khi biết Tiêu Úc Tâm đang ở phòng chăm sóc tích cực, hỏi: “Chị y tá, không phải chỉ là gãy xương thôi sao? Tại sao phải nằm trong phòng chăm sóc tích cực?”
“Tình trạng của bệnh nhân khá là nghiêm trọng. Đó không phải là một ca gãy xương thông thường mà cần phải cắt cụt chi”.
“Tôi hiểu, cảm ơn.”
Ninh Vũ Phi vội vàng đến trước cửa phòng bệnh nơi Tiêu Úc Tâm nằm, có hai vệ sĩ đứng canh cửa.
“Thưa anh, anh không thể...”
Một vệ sĩ không biết Ninh Vũ Phi, nhưng vệ sĩ kia thì có, nói: “Cậu chủ Ninh, sao cậu lại ở đây?”
“Tôi đến đây để thăm Úc Tâm.”
“Vậy anh vào đi.”
Ninh Vũ Phi mở cửa đi vào, nhìn thấy Tiêu Úc Tâm đang nằm trên giường, gương mặt trắng bệch như người chết, ông cụ Tiêu thì đang ủ rũ.
“Vũ Phi, cậu… sao cậu lại ở đây?” Ông cụ Tiêu đứng dậy.
“Ông ngồi xuống đi ạ. Cháu đến thăm Úc Tâm, nghe nói cô ấy nhập viện.”
Tiêu Úc Tâm không nói chuyện với Ninh Phi Vũ, cô ấy hiện giờ đang ngập chìm trong trạng thái đau buồn khi phải đối mặt với vấn đề bị cắt cụt chân, mấy ngày này cô ấy chẳng ăn được bao nhiêu, cả người cũng hốc hác dần.
“Haiz.”
“Cháu đã biết về việc cắt cụt chi, kể cháu nghe chuyện gì đã xảy ra có được không ạ?”
Ông cụ Tiêu cho biết: “Úc Tâm đã bị người của Nhật Bản đánh gãy xương đùi, bị tổn thương đến mạch máu và mô mềm. Vốn tưởng rằng nằm viện dưỡng bệnh thật tốt là có thể đứng lên, nhưng tình trạng lại ngày càng nghiêm trọng hơn. Kiểm tra cho thấy miệng vết thương đã bị nhiễm trùng nặng, nếu không muốn nguy hiểm đến tính mạng thì phải cắt cụt chân.”.
“Nghiêm trọng như vậy sao, hiện tại cô ấy còn cảm giác được không?”