“Tại sao không chứ?” Tề Diễm Hân đóng cửa xe.
“Không phải thế! Chỉ là bên trong có rất nhiều người, với lại chợ gia cầm sẽ hơi nặng mùi đó.” Ninh Vũ Phi nói.
“Vũ Phi, hay là cậu dẫn tôi đi?”
Ninh Vũ Phi ngượng ngùng đáp: “Được thôi! Chúng ta cùng nhau vào đó nào!”
Ninh Vũ Phi vừa quay người liền nhìn thấy một cậu bé đứng trước mặt, khắp người cậu bé đều bẩn, trên tay còn cầm một cái bát, cậu bé nói: "Anh ơi, anh có thể cho em một ít tiền được không? Mấy ngày nay em đã không có gì trong bụng rồi."
“Cầm lấy đi!”
Nhìn thấy cậu bé đáng thương, Ninh Vũ Phi lấy ra 30.000 đồng và đưa cho cậu bé.
“Em cảm ơn anh!”
Cậu bé cảm ơn Ninh Vũ Phi và rời đi.
Tề Diễm Hân nói: “Cậu giúp người ta như thế cũng chẳng có ích gì, bố mẹ cậu bé cũng sẽ lấy số tiền đó thôi.”
“Không sao! Dù gì cũng chỉ là 30.000 đồng thôi mà, không giúp thì lương tâm cắn rứt lắm.” Ninh Vũ Phi vừa cười vừa nói.
Điều này khiến Tề Diễm Hân một lần nữa nghi ngờ rằng liệu Ninh Vũ Phi có đang diễn kịch trước mặt cô ta, hay thông tin tình báo của tổ chức không chính xác?
Vào chợ rau, Ninh Vũ Phi đi xung quanh bắt đầu chọn đồ, háo hức mặc cả với người bán hàng. Trông anh không giống như người sống trong biệt thự, cũng chẳng có khí chất của một người giàu có.
Tề Diễm Hân theo sau Ninh Vũ Phi và cô ta bắt đầu có chút hối hận, bởi vì khi đi cạnh Ninh Vũ Phi, hết lần này đến lần khác những người bán rau đều nói rằng cô là vợ của Ninh Vũ Phi, họ còn nói rằng Ninh Vũ Phi rất có phúc.
Ninh Vũ Phi cũng lười giải thích khiến Tề Diễm Hân có chút bất lực.
Một tiếng sau, khi định quay về, Ninh Vũ Phi gặp lại cậu bé ăn xin lúc nãy.
Lẽ nào cậu bé vẫn luôn bám theo Ninh Vũ Phi sao? Vũ Phi hỏi cậu bé: “Này nhóc, có chuyện gì hả?”
Cậu bé chỉ lắc đầu, hình như cậu bé không thể nói được.
Ninh Vũ Phi nheo mắt nhìn và nói: “Há miệng ra anh xem một chút nhé!”
Khi cậu bé vừa mở miệng ra, cả Ninh Vũ Phi và Tề Diễm Hân đều cảm thấy tức giận.
Lưỡi của cậu bé chỉ còn một nửa, phần còn lại đã bị ai đó cắt mất.
“Chị Diễm Hân cầm giúp tôi một chút!” Ninh Vũ Phi đưa đồ ăn vừa mua được cho Tề Diễm Hân.
Sau đó, Ninh Vũ Phi cởi lớp quần áo mỏng của cậu bé ra và phát hiện trên lưng cậu bé chằng chịt những dấu vết bị đánh, kể cả vết thương mới và vết thương cũ.
“Đứa trẻ này đang bị bọn buôn người khống chế, phải nghĩ cách giúp cậu bé.” Ninh Vũ Phi nói.
“Được!”
Sau khi ba người tới một con hẻm nhỏ, Ninh Vũ Phi hỏi cậu bé: “Có phải em tìm anh vì muốn giúp đỡ phải không?”
“Á!”
Bởi vì không nói được, đứa trẻ này chỉ có thể gật gật đầu, sau đó lại tiếp tục “á" vài tiếng. Ninh Vũ Phi và Tề Diễm Hân đều không thể nghe hiểu được.
“Như vậy đi, em không cần phát ra âm thanh nữa, em muốn nói gì cứ nói nhỏ một chút cũng được.”
Cậu bé làm theo lời của Ninh Vũ Phi: “Em gái, chết, kéo đi.”
“Em nói em còn có em gái, cô ấy sắp chết, em muốn anh cứu cô ấy phải không?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Vâng vâng!” Cậu bé gật đầu.
Đôi mắt của Tề Diễm Hân nhăn lại, Ninh Vũ Phi có thể đọc được khẩu hình miệng ư?
Đúng thế, Ninh Vũ Phi bảo cậu bé làm như vậy để anh có thể đoán được những gì cậu bé muốn nói thông qua khẩu hình miệng.
“Chị Diễm Hân, chị về trước đi, tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được. Nếu chúng ta không cho đứa trẻ tội nghiệp này hi vọng thì cậu bé cũng sẽ không tìm đến nhờ giúp đỡ.”
“Không được! Tôi cũng muốn đi cùng. Cậu không cần lo cho tôi. Tôi cũng tốt nghiệp Học viện cảnh sát giống như Lăng Bảo Châu, chỉ có điều tôi đã trượt bài kiểm tra viết.”
Tề Diễm Hân không muốn bỏ qua cơ hội này, cô ta muốn xem Ninh Vũ Phi thật sự là người như thế nào.