“Mày lại dám đạp xe tao?” Tên nhà giàu vung nắm đấm về phía Ninh Vũ Phi.
Nhưng trong chớp mắt liền bị nắm tay của Ninh Vũ Phi chộp lại, anh khinh thường nói: “Anh lấy đâu ra tư cách kiêu ngạo như vậy?”
“Khốn kiếp, mày buông tay ra!” Tên nhà giàu vừa muốn nhấc chân.
Ai ngờ lại bị Ninh Vũ Phi giành trước đá thụt trở về, đau đến mức anh ta suýt tý nữa đã chảy nước mắt: “Mày mày mày mày tiêu rồi, mày biết tao là ai không?”
Nghe thấy câu này, Ninh Vũ Phi cười hỏi: “Lẽ nào ba mày là ông trời à?”
“Ba tao là nhà kinh doanh lớn của thành phố Ngọc Trai này, làm ăn trong cả hai giới trắng đen, mày cảm thấy mày thì có được bản lĩnh gì, mấy trăm anh em thuộc hạ của tao chỉ trong vài phút liền có thể giết chết mày.”
“Được rồi, trước khi người của anh đến đây giết tôi thì chúng ta giải quyết chuyện này trước rồi nói.” Ninh Vũ Phi nói.
“Mày đợi đó, bây giờ tao sẽ kêu người qua đây.” Tên nhà giàu nói xong liền gọi điện thoại kêu người: “Ba, nơi này có một tên khốn kiếp không có mắt đánh con, mau gọi vệ sĩ nhà chúng ta đến dạy dỗ nó đi!”
“Cái thằng khốn kiếp mày, lại ở bên ngoài gây chuyện rồi chứ gì?” Cha của đối phương nói.
Cùng lúc đó, bên phía cảnh sát giao thông cũng đã đến nơi, họ đi qua hỏi tình hình hiện trường, Trần Thành Hạo một năm một mười nói rõ hết tất cả mọi chuyện.
Cảnh sát giao thông cũng hiểu rõ tình huống, chính là tên nhà giàu này đã lái xe ngang ngược chiếm đường.
“Căn cứ theo tình hình hiện tại, anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm.” Cảnh sát giao thông nói với tên nhà giàu.
Hơn nữa đây cũng không phải là tùy tiện phán đoán mà là sau khi xem xong camera giám sát trong phòng bảo vệ rồi mới đưa ra quyết định.
Tên nhà giàu cầm lấy giấy phạt xong liền trực tiếp xé nát thành từng mảnh: “Mày không có mắt hả, nhìn rõ được xe của tao là xe gì chưa?”
“Anh có thể không phục, nhưng quy định chính là quy định, anh cũng có thể đến đồn yêu cầu điều tra lại một lần nữa.” Cảnh sát giao thông cực kỳ chính trực nói.
Sau đó anh ta cũng không muốn tiếp tục giao lưu với tên nhà giàu nữa, mà là nói rõ tình huống với hai người Ninh Vũ Phi, sau đó lập biên bản xong liền rời đi.
Chức trách của anh ta là phán định trách nhiệm, còn về việc bồi thường không nằm trong phạm vi chức trách của anh ta.
Vì vậy nếu Ninh Vũ Phi và Trần Thành Hạo muốn cho đối phương đền tiền thì chỉ có thể làm theo quy trình khác.
Nhưng làm theo quy trình thì không đến mười ngày nửa tháng là không thể nào lấy được tiền bồi thường, mà đây cũng chính là nguyên nhân tên nhà giàu kia huênh hoang như vậy.
Cho dù bọn họ vi phạm quy tắc giao thông bị trừng phạt trừ điểm nhưng bọn họ vẫn có thể dùng tiền tìm người môi giới mua lại điểm, còn về khoảng phạt mấy trăm mấy triệu đối với bọn họ mà nói chẳng là gì cả.
Cũng vì có tiền, nên cho dù là làm theo quy trình thì bọn họ cũng sẽ thuộc về phía thắng chắc.
Không còn cách nào, thời buổi hiện giờ, thật đúng là có tiền thì chính là ông lớn, có tiền thật sự có thể muốn làm gì thì làm.
Nếu hôm nay chỉ là một mình Trần Thành Hạo thì cuối cùng chắc chắn sẽ không lấy lại được gì cả, nhưng Ninh Vũ Phi không thể ngồi yên mặc kệ, so tiền so luật sư, ai sợ ai chứ.
“Hai người bọn mày đừng đi chứ, ba tao đang ở ngay đây, đợi lát nữa bọn mày ai cũng đừng hòng đi.” Tên nhà giàu nói.
“Được thôi, tôi cũng muốn xem thử ba anh rốt cuộc lợi hại tới mức nào.”
Bây giờ cách lúc trận đấu bắt đấu vẫn còn thời gian, Ninh Vũ Phi với Trần Thành Hạo căn bản không vội vàng, cùng lắm thì trễ một chút chớ mấy.
Qua một lát, có một người đàn ông trung niên đi đến, đằng sau còn đi theo hai tên vệ sĩ.
Đây chính là ba của tên nhà giàu kia, bởi vì là trận đấu thể thao tương đối lớn nên đương nhiên không thể thiếu nhà đầu tư tham dự được.
Bên tổ chức vì muốn cảm ơn nhà đầu tư nên cũng mời người thích xem bóng rổ bên bọn họ cùng đến xem.
Cha của tên nhà giàu nhìn Ninh Vũ Phi một cái, cảm thấy hình như mình đã từng gặp người này ở đâu đó rồi nhưng nhất thời không thể nhớ ra được.
“Con trai, chuyện gì thế này?”
“Ba, chính là hai tên nhà quê này lái một chiếc xe hàng nội địa tông vào Ferrari của con, còn gọi cảnh sát đến phán định con chịu toàn bộ trách nhiệm.” Tên nhà giàu không vui nói.