Mục lục
Y Vương vạn Dặm Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không sao đâu, tôi sẽ lập tức mở ra cho cậu!"



Ninh Vũ Phi tháo một thanh sắt ở hàng rào xuống sau đó quay lại chỗ để xe, bắt đầu mở khóa.



Không đến vài giây đồng hồ mà thực sự đã mở được khóa.



Tô Điềm vô cùng kinh ngạc, có thể dễ dàng mở khóa bằng một thanh sắt, rốt cuộc trước kia Ninh Vũ Phi làm gì vậy.



"Được rồi, khóa mở rồi!"




“Cảm ơn cậu.” Ánh mắt của Tô Điềm có chút cảnh giác.



Ninh Vũ Phi cười nói: “Tô Điềm, cậu tuyêt đối đừng hiểu lầm tôi, cái loại khóa này không khó mở, trước kia tôi từng bị khóa mấy lần rồi, cho nên thành thạo đó.”



"Không... không phải đâu, cảm ơn cậu Ninh Vũ Phi."



Thật ra có thể có nguyên nhân khác khiến Tô Điềm luôn cảnh giác với người khác như vậy, nguyên nhân cũng có thể là cô ấy thường xuyên bị bắt nạt.



Ninh Vũ Phi cưỡi con xe điện của mình đuổi theo cô ấy hỏi: “Tô Điềm, nếu có gì khó khăn có thể nói với tôi một tiếng.”



"Tôi không sao đâu, cảm ơn cậu.”





"Sao cậu về muộn vậy? Không về giúp ba cậu sao?”



Tô Điềm lắc đầu: “Bây giờ ba tôi còn chưa ra quán, tôi chỉ muốn tranh thủ đi làm thêm một chút.”



“Thì ra cậu còn đi làm thêm, buổi tối còn giúp ba phụ bán quán, cậu không mệt sao?” Ninh Vũ Phi tiếp tục hỏi.



"Không còn cách nào khác, trong nhà không có tiền, để tôi có thể học ở trường này nhà tôi đã vay nợ rất nhiều tiền, tôi muốn chia sẻ một chút áp lực với gia đình.”



"Được rồi, hẹn gặp cậu sau.’’



Ninh Vũ Phi xoay người rời đi, liền nghe thấy Tô Điềm nói: "Ninh Vũ Phi."



"Làm sao vậy?"



Lúc này Tô Điềm có chút ngượng ngùng, nhưng Ninh Vũ Phi đã giúp mình hai lần dù sao cũng phải cảm ơn người ta hẳn hoi, cô ấy nói: “Nếu cậu không phiền, cậu có thể cho tôi xin số điện thoại của cậu được không, về sau tôi muốn mời cậu đi ăn đồ nướng?”



"Có thể.”



Sau khi cả hai trao đổi số điện thoại cho nhau liền tách ra.



Ninh Vũ Phi không biết vì sao sau khi có được số điện thoại tâm trạng liền tốt vô cùng, trên đường đi ngâm nga khẽ hát, chậm rãi trở về biệt thự.



Mười phút sau Ninh Vũ Phi nhận được một cuộc gọi, anh lấy điện thoại ra thì vô cùng ngạc nhiên, vậy mà lại là Tô Điềm.



Số điện thoại gọi đến là số vừa được trao đổi cách đây không lâu.



“Alo, làm sao vậy.”. Google ngay trang ( TRUМt rцyen. m e )



“Cậu là bạn trai của Tô Điềm hả, cho cậu năm phút, mau tới đây.” Bên kia hoàn toàn không phải là giọng của Tô Điềm mà là một người phụ nữ khác.



Sau khi tắt máy đối phương gửi đến một địa chỉ.



Ninh Vũ Phi vội vàng tìm đến địa chỉ này, trong khoảng hai mươi phút Ninh Vũ Phi đã đến một tòa nhà đang xây dở.



Còn chưa bước vào anh đã thấy một cô gái ở tầng năm ném từng chiếc quần áo xuống.



Sau khi đưa tay nhận lấy, đây không phải là quần áo mà Tô Điềm đang mặc hay sao.



"Bọn khốn nạn này."



Ninh Vũ Phi lập tức xông lên lầu, lên đến nơi liền nhìn thấy Tô Điềm và một vài cô gái trang điểm rất đậm đang ngồi xổm trong góc.



Lúc này Tô Điềm đang ôm chặt lấy cơ thể của mình vì quần áo của cô ấy đã bị cởi ra.



"Ui a, không ngờ con nhỏ này lại có bạn trai đẹp trai như vậy, ha ha ha."



“Nhóc đẹp trai, cậu tên là gì?” Mấy cô gái này trang điểm rất đậm, vẽ một đôi mắt thâm đen.



Ninh Vũ Phi híp mắt lại hỏi: "Các người tại sao lại bắt lại người khác như vậy?”



“Ai ôi, trai đẹp này đang tức giận kìa.” Vài người đùa giỡn nói.



"Tô Điềm."



Ninh Vũ Phi ngay lập tức bước đến mở cửa một căn phòng bỏ hoang, để Tô Điềm vào thay quần áo.



"Này trai đẹp, cậu giao ra 3 triệu đi?"



“Cho các người năm giây để cút đi.” Ninh Vũ Phi quát.



Tô Điềm đi ra, lo lắng nói: “Ninh Vũ Phi, di động của bọn họ.”



Nhận ra điều gì đó, Ninh Vũ Phi quát lên: "Giao điện thoại ra đây, nhanh lên."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK