Mục lục
Y Vương vạn Dặm Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tên côn đồ tóc vàng đó ngẩng đầu lên nhìn Ninh Vũ Phi thì trong đôi mắt đỏ ngầu và đẫm lệ có thêm vài phần sợ hãi.



“Bọn mày giỏi giang lắm, thượng đế có phải không, vậy còn bây giờ thì sao?” Ninh Vũ Phi hỏi.



“Anh hai, chúng tôi biết sai rồi, xin lỗi, không nên đắc tội với anh?” Tên tóc vàng nói.



“Đúng vậy, đúng vậy, lần sau chúng tôi sẽ không dám nữa đâu.”




Những lời nói hối hận này đối với loại côn đồ này mà nói cũng giống như đánh rắm vậy, sau khi bước ra thì vẫn chứng nào tật nấy.



Ninh Vũ Phi quát lớn: “Ăn đúng không, làm sạch sẽ cái bãi mà mày đã nôn ra đi!”



“Được ạ!” Tên tóc vàng định đi tìm cái chổi.



“Ai cho phép mày tìm chổi, nôn ra rồi thì chắc chắn sẽ rất đói nhỉ, dùng cái miệng của mày ăn sạch sẽ hết toàn bộ.” Ninh Vũ Phi ánh mắt lạnh băng.



Tên tóc vàng nhìn thấy những thứ mình đã nôn ra cũng cảm thấy mắc ói, mà còn bắt mình ăn lại, làm sao mà có thể nuốt trôi được chứ.



“Có cần tao nói lại lần thứ hai không?” Cái tay của Ninh Vũ Phi khẽ dùng lực thì tên côn đồ đau đớn la hét lên.





Tên tóc vàng thấy vậy thì hai chân mềm nhũn, không muốn tay chân của mình phải chịu khổ nữa nên chỉ có thể ăn lấy.



Thế là anh ta nằm sấp xuống đất, nhắm mắt lại và bắt đầu ăn.



Oẹ…



Sắc mặt của Tô Điềm lập tức thay đổi rõ rệt và che miệng lại, không ngừng nôn khan.



“Mày ăn cũng ngon lành nhỉ, vậy cả bãi đờm đó luôn nhé?” Ninh Vũ Phi nói với vẻ mặt không cảm xúc.



Dù sao cũng đã ăn được đống này rồi thì tên tóc vàng cũng ăn nốt cái thứ vừa lớn vừa vàng đó vào bụng.



“Cút!”



Ninh Vũ Phi hất một cái, tên côn đồ liền bị ném ra ngoài cửa, và tên tóc vàng sợ hãi bỏ chạy.



“Anh bạn, cám ơn nhé!” Trương Hiểu Phong nói lời cảm ơn.



“Không sao, Tô Điềm, hai người về nhà trước đi, tôi phải hỏi rõ chuyện này, rất có thể đã xảy ra chuyện rồi.” Ninh Vũ Phi nói.



Tô Điềm hỏi: “Vũ Phi, cậu phải cẩn thận đấy?”



“Ừm, hai người về trước đi, ngày mai mới lại đây lấy đồ.”



“Được!”



Sau khi hai người rời khỏi Nhà hàng Tụ Tiên thì Ninh Vũ Phi bước vào bên trong, đến thẳng văn phòng ở lầu hai, muốn hỏi rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.



“Đứng lại, đây không phải là nơi mày nên đến, nếu ăn cơm thì ra ngoài cho.” Một tên vệ sĩ không khách sáo nói.



Lúc mới bước vào đây, ngoại trừ nhân viên phục vụ ra thì những người còn lại đều không phải là người của Vân Liên. Lẽ nào đã thực sự bị Vân Liên bán ra rồi?



“Bọn mày không phải là người của Thiên Hội?” Ninh Vũ Phi hỏi.



Hai người vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau rồi một người cười nói: “Cái gì mà Thiên Hội, hiện nay Thiên Hội đã đổi tên thành Hắc Giao Hội, mày là thành viên còn sót lại của Thiên Hội?”



“Vậy thì không còn gì để nói rồi.”



Ninh Vũ Phi ra tay, đập mạnh hai cái đầu của hai tên vệ sĩ này vào nhau.



“Cốp” một tiếng vang lên và hai tên vệ sĩ đáng thương liền ngã xuống đất.



Phía trước chính là cánh cửa văn phòng, Ninh Vũ Phi mở cửa bước vào nhìn thì thấy bên trong có hai người đàn ông trung niên đang uống rượu và ôm lấy những cô gái xinh đẹp.



Khi nhìn thấy Ninh Vũ Phi là một người xa lạ thì người đàn ông trung niên đeo dây chuyền vàng ngồi đối diện Ninh Vũ Phi lập tức lấy một khẩu súng từ dưới gầm bàn ra.



Tách!



Ninh Vũ Phi tắt đèn đi, trong bóng tối vang lên tiếng la thất thanh và hai tiếng súng.



Các vệ sĩ ở Nhà hàng Tụ Tiên sau khi nghe thấy tiếng động thì lập tức tụ tập lại và lao vào trong văn phòng.



Khi mở cửa và bật đèn lên thì khẩu súng của Ninh Vũ Phi đã nhắm vào người đàn ông trung niên đeo dây chuyền vàng.



“Này anh bạn, có gì thì từ từ nói, đừng có nổ súng.” Người đàn ông trung niên căng thẳng nói.



“Nếu không muốn chết thì kêu người của ông đi ra!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK