Dương Tú Tú vội vã bước lên lầu, mấy người Ninh Vũ Phi làm sao nuốt trôi được nữa, cũng đi theo lên xem thế nào.
Vừa mới tiến vào phòng liền thấy Giang Vị Noãn thức dậy rồi, đang chuẩn bị rời giường, cô ấy kinh ngạc hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Bốp!
Dương Tú Tú đi qua, thế nhưng lại nâng tay tát Giang Vị Noãn một cái, khóc nói: “Vị Noãn, sao con lại không hiểu chuyện như thế, vì cái gì mà lại đột nhiên trốn đi?”
“Dì, dì…”
“Ninh Vũ Phi, mẹ con chúng tôi nói chuyện, mời cậu ra ngoài cho.”
Cho dù Dương Tú Tú không thích Ninh Vũ Phi nhưng nói tóm lại anh vẫn là ân nhân, khách quý của nhà họ Giang, nói chuyện cũng không nên khó nghe như vậy.
Giang Vị Noãn cúi đầu, nước mắt rơi không ngừng, cô ấy biết hôm qua mình đã quá xúc động, nông nổi làm cho ba mẹ cùng Ninh Vũ Phi bọn họ đều vô cùng lo lắng.
Nhìn thấy như vậy.
Ninh Vũ Phi vẫn không nhịn được mở miệng: “Dì à, hiện tại miệng vết thương của Vị Noãn vẫn chưa khép lại, có chuyện gì từ từ rồi nói ạ”
Lời này làm cho Dương Tú Tú ngừng lại, lập tức đau lòng nói: “Con gái, phía sau còn đau không, đều là do mẹ, mẹ không nên đánh con.”
“Mẹ, vết thương của con không có việc gì, hôm qua là do con xúc động, nhưng con thật sự muốn cùng Ninh Vũ Phi sinh hoạt cùng nhau, con thật sự không muốn ở bên Dương Tân Thiệp.” Giang Vị Noãn nói.
“Chuyện này không phải do con nói, theo mẹ về nhà trước sau đó chúng ta sẽ nói rõ chuyện này.”
Dương Tú Tú nói xong liền giúp Giang Vị Noãn thu dọn một ít quần áo chuẩn bị về nhà.
“Dì à, dì để cho Vị Noãn ở lại vài ngày, không chỉ có cháu ở đây, còn có chị em của Vị Noãn ở đây nữa.”
“Ninh Vũ Phi, tôi đồng ý cho Vị Noãn ở cùng với cậu là hy vọng cậu có thể bảo vệ tốt cho con bé, mà con bé lại giúp cậu đỡ đạn, tôi chỉ có một đứa con gái này, tôi không thể mất đi nó được.” Dương Tú Tú rưng rưng nước mắt nói.
Lời này ngay lập tức làm cho Ninh Vũ Phi á khẩu không trả lời được, quả thật là do anh sơ suất khinh địch cho nên mới để xảy ra chuyện này.
“Dì à, lời này của dì không đúng, Vũ Phi cũng không phải là vệ sĩ của chúng tôi, bảo vệ Vị Noãn vì anh ấy coi cô ấy là bạn bè.”
Tề Diễm Hân đi vào nói, người khác không dám nói, nhưng cô ấy dám, mặc kệ Dương Tú Tú có nghe hay không, cô ấy vẫn tiếp tục nói: “Vũ Phi một lòng bảo vệ mọi người không phải xuất phát từ trách nhiệm bảo vệ gì đó, mà là sự quan tâm đối với mọi người, Vũ Phi cũng là người không phải là thần, lại càng không cam kết làm vệ sĩ cho nhà họ Giang các người.
“Đúng vậy bác gái, chuyện này thực sự không thể trách Vũ Phi, chúng cháu ở lại đây đã nhận được trợ giúp rất nhiều từ Vũ Phi và anh ấy đã cứu chúng cháu, đổi lại là cháu lúc đó cũng nhất định đỡ cho Vũ Phi viên đạn kia.” Tư Đồ Y Nhạn nói.
“Đúng vậy, Vũ Phi là bạn bè của chúng cháu, đã cứu chúng cháu, mặc dù sợ hãi nhưng nhất định cũng sẽ đưa ra lựa chọn như Vị Noãn.” Đường Tố Nga nói
Mấy người bọn họ, trừ Tề Diễm Hân ra thì đều được Ninh Vũ Phi cứu giúp, cũng đều thật lòng thích Ninh Vũ Phi, đổi lại là cô ấy thì cũng sẽ nguyện ý giúp Ninh Vũ Phi ngăn cản viên đạn kia.
Dương Tú Tú liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói: “Mấy cô đúng là đứng nói chuyện không đau thắt lưng, Vị Noãn, chúng ta đi.”
“Mẹ, mẹ không cần phải nói nữa, con sẽ về nhà với mẹ.”
Giang Vị Noãn nức nở, đi tới tủ quần áo lấy ra vali thu dọn đồ đạc của mình.
Cô ấy không muốn bởi vì mình mà khiến cho Ninh Vũ Phi bị chính mẹ của mình trách mắng.
“Vị Noãn?” Ba cô gái vô cùng luyến tiếc.
Lúc này Giang Trấn Hải đã đến đây, vừa vào phòng liền đóng vali lại trước mặt bọn họ.
“Giang Trấn Hải, ông đến làm gì?”
Bốp!