Tiêu Úc Tâm ôm lấy ông nội mình, nói: “Ông nội, ông nói lung tung cái gì thế, ông có thể sống lâu trăm tuổi, cháu cũng sẽ không lấy chồng mà ở bên cạnh chăm sóc cho ông.”
“Ôi, cháu có một phần tâm ý này là đủ rồi, hiện tại cháu vẫn đang đi học, ông nội không có nói cháu phải tìm một người đàn ông có thể dựa vào, nhưng sớm muộn gì cháu cũng phải tốt nghiệp để tiếp quản gia sản, vì vậy cháu phải tranh thủ trở thành người phụ nữ của Ninh Vũ Phi, chỉ cần có cậu ta ở bên, không ai có thể ngấp nghé sản nghiệp của nhà họ Tiêu chúng ta.”
“Ông nội, cháu với Ninh Vũ Phi lại không quen thuộc, cháu cũng không thích anh ta, nếu làm như lời của ông thì có khác gì một cuộc hôn nhân sắp đặt đâu?”
“Hiện tại không thích, không có nghĩa là sau này sẽ không thích, ông nghe nói hai đứa con gái nhà họ Giang và nhà họ Tư Đồ rất thân với Ninh Vũ Phi, Giang Vị Noãn và Ninh Vũ Phi chỉ là ở chung mà thôi, họ vẫn chưa xác định rõ đó là mối quan hệ giữa bạn trai bạn gái, vì vậy cháu vẫn còn cơ hội.” Ông cụ Tiêu cười ha ha nói.
Tiêu Úc Tâm bĩu môi nói: “Ông nội, hay là thôi đi?”
“Nhất định phải đi, ông hy vọng cháu và Ninh Vũ Phi có thể có tính cảm, không thể để nhà họ Giang cướp Ninh Vũ Phi đi, vì vậy cháu phải cố gắng hơn nữa đấy.”
“Ông nội, ý của ông nói là muốn cháu cùng Ninh Vũ Phi ở chung?”
Ông cụ Tiêu gật đầu: “Có cái gì không ổn sao, Vũ Phi không chỉ biết y thuật mà còn có võ công rất lợi hại, sau khi cháu qua đó sống cùng cậu ta thì mỗi ngày đều có thời gian học tập không phải sao?”
“Nói như vậy cũng đúng?”
Quả nhiên, Tiêu Úc Tâm đã bị dẫn dụ, hiện tại cô có lẽ sẽ không vì thích Ninh Vũ Phi mà ở chung, nhưng chắc chắn sẽ vì học võ công mà đồng ý.
“Được rồi, có cơ hội thì cháu liền chuyển qua đó, nếu không có việc thì quay về thăm ông nội là được rồi.” Ông cụ Tiêu dường như đã thực hiện được âm mưu.
Ninh Vũ Phi không có trực tiếp trở về biệt thự, mà là đến biệt thự nhà họ Giang.
“Cậu chủ Ninh, xin mời vào bên trong?” Quản gia đã chờ sẵn ở cửa nói.
“Ừm!”
Đi vào bên trong biệt thự, Giang Trấn Hải vội vàng đứng lên nói: “Vũ Ninh, cuối cùng con cũng đến rồi?”
“Tình hình hiện tại của Vị Noãn vẫn ổn chứ?”
Bởi vì không lâu trước đó Giang Trấn Hải đã gọi điện đến và lo lắng nói rằng Giang Vị Noãn đã xảy ra chuyện, vốn dĩ cho rằng đó chỉ là cảm lạnh, nhưng cô ấy luôn gặp ác mộng vào ban đêm.
Cảm mạo ban đầu cũng đã trở nên nghiêm trọng hơn, hỏi bác sĩ xem cũng không có mấy tác dụng, vì vậy chỉ có thể kêu Ninh Vũ Phi tới xem một chút.
Ninh Vũ Phi đã biết được đại khái về tình hình, nói: “Vị Noãn có thể là vì kinh hãi mà dẫn đến vấn đề về tinh thần?”
“Cái gì, Vũ Phi, ý con là Vị Noãn bị bệnh tâm thần?”
“Tình trạng tinh thần mà con đang nói đến không phải là bệnh tâm thần, chú cú yên tâm, để con lên xem thử một chút.”
Giang Trấn Hải nhanh chóng gật đầu, dẫn Ninh Vũ Phi vào phòng của Giang Vị Noãn trên tầng hai.
Dương Tú Tú lúc này đang chăm sóc ở bên trong, vô cùng lo lắng, còn gương mặt Giang Vị Noãn có chút tái nhợt yếu ớt nằm ở trên giường, nắm chặt tay của mẹ.
“Vị Noãn vừa mới ngủ phải không?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Ừm, cũng không biết gặp phải chuyện gì, sau khi trở về vào ngày hôm đó Vị Noãn liền gặp ác mộng, bây giờ biến thành bộ dạng này.” Dương Tú Tú nghẹn ngào nói.
Ninh Vũ Phi mở mắt Giang Vị Noãn ra nhìn một chút, quả thực có một chút tơ máu trong hốc mắt, bởi vì nghỉ ngơi không đủ cho nên vô cùng mệt mỏi.
Nhưng vừa nhắm mắt thì sẽ gặp ác mộng.
Quả nhiên, vừa mới ngủ một lúc liền bắt đầu dấu hiệu gặp ác mộng.