Ninh Vũ Phi một lần nữa từ chối sự cám dỗ mà rất nhiều người không thể kháng cự, bản thân không thiếu tiền, ắt sẽ không bị tiền làm phân tâm.
Diệp Khôi Triết tức giận xé nát tấm chi phiếu ra thành từng mảnh, dẫu sao cũng đã xác nhận được Ninh Vũ Phi và Trầm Mặc Như vẫn chưa đi tới quan hệ đó, bản thân vẫn còn cơ hội mà.
Nhưng mà việc Vũ Phi này có thể từ chối cám dỗ này, thực sự là có chút bất ngờ.
Lúc này, ở trong biệt thự.
Chu Hân Tĩnh dừng xe xong đi đến biệt thự của Ninh Vũ Phi, tháo kính mắt xuống xem xét: “Hóa ra Ninh Vũ Phi sống ở đây, để vào trong xem xem.”
Lúc này, Ninh Vũ Phi và Đường Tố Nga đều chưa về, có mình bà Ngô đang nằm nghỉ ngơi trong nhà.
Nghe thấy tiếng chuông cửa reo lên, bà ấy liền đi ra cửa lịch sử hỏi một câu: “Cho hỏi cô đây muốn tìm ai?”
“Đây là nhà của Vũ Phi đúng chứ, tôi chính là vị hôn thê của anh ấy, họ Chu.” Chu Hân Tĩnh nói.
“Cô là vị hôn thê của Vũ Phi à?” Bà ấy hỏi lại.
Bà Ngô lấy làm lạ, bởi vì Ninh Vũ Phi trước nay chưa từng nói cho bà biết về chuyện này, nhưng mà những người con gái xinh đẹp xung quanh có rất nhiều.
Nhưng mà người con gái trước mặt này trang điểm cầu kì, không biết có phải là bạn của Ninh Vũ Phi hay không.
“Người hầu như bà, còn không mau mở cửa cho tôi, tôi là vị hôn phu của Ninh Vũ Phi đồng thời cũng là chủ của bà, bà không muốn làm việc nữa phải không?” Giọng Chu Hân Tĩnh rất không vui.
Bà Ngô mau chóng mở cửa: “Cô Chu, mời cô vào trong ngồi, Vũ Phi bây giờ vẫn còn chưa về.”
“Không sao, tôi vào trong đó đợi anh ấy về!”
Không thèm để ý đây có phải là nhà mình hay không, Chu Hân Tĩnh trực tiếp xông vào, nhìn ngắm biệt thự, còn to hơn cả biệt thự nhà mình.
Chu Hân Tĩnh trực tiếp ngồi vào bộ sô pha bằng da thật, cầm lấy điều khiển mở ti vi màn hình phẳng.
“Cô Chu, cô thật sự là vị hôn phu của Vũ Phi à, nhưng sao tôi chưa từng nghe cậu ấy nhắc tới?” Bà Ngô nhỏ giọng hỏi.
“Đây là bí mật của chúng tôi, anh ấy làm sao có thể nói cho một người hầu như bà biết được, mau mau đem đồ ăn lên đây, không biết bà phục vụ kiểu gì nữa, chẵng lẽ bình thường hầu hạ Ninh Vũ Phi như vậy sao?”
“Tôi lập tức đi chuẩn bị đồ đây.”
Bà Ngô bưng đến một ít hoa quả, sau đó còn bưng một cốc nước ấm: “Cô Chu, cô đợi một chút, Vũ Phi chốc nữa sẽ về thôi.”
“Được!”
Chu Hân Tĩnh nhìn thấy dưa ở trên bàn, cầm lấy bắt đầu ăn, cứ thế vứt vỏ xuống nền nhà.
Vừa ăn vừa xem ti vi, tự do y như đây là nhà của bản thân.
Bà Ngô nhìn thấy cũng chẳng nói gì, đi làm việc của mình.
“A!”
Một lúc sao, từ trong phòng khác truyền tới một âm thanh.
“Cô Chu, cô sao vậy?” Bà Ngô đi ra vội vàng hỏi.
Chu Hân Tĩnh cầm ngay cái cốc trên bàn hất luôn vào người Bà Ngô, tức giận nói: “Bà người hầu này, có phải muốn làm bỏng chết tôi không, lấy cốc nước nóng như vậy?”
Nhưng mà nước này đâu có nóng, Bà Ngô bị hất nước ướt hết người, hơn nữa đây rõ ràng là nước ấm.
“Cô Chu, tôi không có làm vậy...”
“Bốp!”
Đột nhiên, Chu Hân Tĩnh giáng một cái tát xuống mặt Bà Ngô, nói, “Người hầu như bà mà dám cãi lại chủ, có tin tôi chờ Ninh Vũ Phi về kể hết cho anh ấy không?”
“Cô Chu, cô đang làm loạn vô cớ đó, nước tôi lấy rõ ràng là nước ấm, nếu như thật sự nóng thì cô cũng có thể thổi mà, hoặc là để tôi đổi cho cô cốc khác?”
“Người hầu mà còn dám dạy dỗ tôi, hôm nay tôi sẽ dạy dỗ bà giúp Vũ Phàm?”
Bà Ngô, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Ở ngoài cửa, Đường Tố Nga tan học về nhà, vừa hay nghe được những lời nói ban nãy.
“Tố Nga, con về rồi à, không có gì.”
Mặc dù Bà Ngô không muốn gây sự, nhưng Đường Tố Nga đã chú ý đến những chuyện này, quan tâm hỏi han: “Bà Ngô, bà không sao chứ, cô ta đánh bà sao?”