“Đúng vậy.
Điệp Hân là do lần trước chị phái cô ấy đi dò la, tiện thể thử công phu của em, kết quả em lại…”
“Không phải, không phải, em không cố ý.
Em nghĩ cô ấy là sát thủ, không biết là người của chị.” Ninh Vũ Phi vội vàng giải thích.
Chu Điệp Hân để lộ ra khuôn mặt, cũng là một người đẹp, nhưng ánh mắt đối với Ninh Vũ Phi không hề có thiện cảm.
“Điệp Hân, xin lỗi cô, thật sự xin lỗi.
Nếu tôi biết cô không có gì ác ý, tuyệt đối sẽ không ra tay với cô.
Xin lỗi, để hôm nào tôi mời cô bữa cơm.”
“Cảm ơn, không cần.” Chu Điệp Hân nói.
Ninh Vũ Phi sờ mũi, nhìn về phía chị cả: “Chị cả, muộn vậy mà còn đến, nhanh vào trong phòng em.
Em bây giờ sẽ gọi năm chị tới, chúng ta uống vài chén, không sợ sư phụ biết đâu.”
“Em trai, chị không thể quay về cùng em được.
Lần này đến đây xem như đã phạm quy, chỉ là muốn nhìn em một cái.
Thực lực của em bây giờ chị cũng đã yên tâm rồi.” Nhan Tố Hinh vui mừng nói.
“Ôi.
Chị cả, chị muốn đi luôn bây giờ sao? Ở lại hai ngày, em muốn cùng chị tán gẫu, chị còn muốn giúp em trút giận mà.”
“Yên tâm, chị sẽ dẫn bốn chị đến chỗ em để em trút giận.
Chị còn muốn thăm sư phụ một chút, hôm khác lại đến thăm em.” Nhan Tố Hinh nói, ánh mắt không nỡ, nhưng thời gian rất gấp.
Ninh Vũ Phi cũng hiểu đôi chút về quy định, không phải Nhan Tố Hinh muốn ở lại bao lâu thì ở.
“Chị cả, chị rảnh rỗi nhất định phải tới.
Em sẽ nấu đồ chị thích ăn nhất.”
“Được.”
Nhan Tố Hinh dịu dàng nhìn khuôn mặt của NInh Vũ Phi, lập tức thơm anh một cái.
“Chị cả, chị cũng dùng chiêu này à?”
“Mấy sư muội đều nhanh chân đến trước chị.
Chị làm chị cả cũng muốn thơm tiểu sư đệ một cái.”
“Hì hì, em cũng không ngại thân thiết với chị cả đâu.” Ninh Vũ Phi lém lỉnh nói.
“Để nói sau đi.
Tiểu sư đệ, chị đi trước đây.
Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Nhìn thấy chị cả rời đi, Ninh Vũ Phi bất đắc dĩ thở dài một cái, không ngờ chị cả lại đến thăm mình.
Bản thân cũng hiểu được thân phận của chị cả hiện giờ, cô là nhân vật giang hồ không thể tùy ý xuất đầu lộ diện.
Bởi vì công lực của chị cả vừa xuất hiện có tính hủy diệt rất lớn, cho nên bị cấm vào thành phố.
Nhất là chị cả lại là người có địa vị rất cao.
Sau khi trở lại biệt thự, Ninh Vũ Phi trằn trọc, trong lòng vẫn nghĩ tới chị cả.
Hôm sau Ninh Vũ Phi nhận được một tin tức do chị tư gửi tới.
Bên trên có viết: “Chị tư của em chuẩn bị về nước, tự mình đến biệt thự kiểm tra.”
“Không thể nào, chị cả thực sự để chị tư chuẩn bị về nước ư?” Ninh Vũ Phi không tin, ngồi dậy khỏi giường.
Ăn bữa sáng xong anh chạy nhanh về phía khu biệt thự Kim Dương, ở trong phòng nhìn thấy một cái rương lớn.
“Đây...!Chị cả cũng quá tàn nhẫn rồi, đem chị tư đóng gói đuổi về ư?” Ninh Vũ Phi nhanh chóng mở rương ra.
Chị tư bị trói chặt thành bánh chưng ở trong rương, miệng và mắt đều bị che lại, đang không ngừng giãy giụa.
Ninh Vũ Phi nhanh nhảu giả vờ nói: “Người đẹp, cô hiện tại đã rơi vào tay tôi, giãy giụa cũng vô ích thôi.”
“Ư… Ưm…”
Gỡ băng dính đang dán ngoài miệng của chị tư ra, Lâm Thanh Tiêu bèn nói: “Sáu Út, đừng cho rằng chị không biết là em, mau cởi trói cho chị.”
“Chị, sao chị biết là em?” Ninh Vũ Phi tháo mảnh vải che mắt ra.
Lâm Thanh Tiêu nhìn thấy Ninh Vũ Phi: “Sáu Út, em tiêu đời rồi.
Em dám bảo chị cả ra tay với chị.
Chị nhất định không bỏ qua cho em.”
“Khụ khụ, chị, bây giờ hình như chị không thể nhúc nhích được.”.