Giờ này Vương Thu Hạnh đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn đối với Ninh Vũ Phi rồi, không ngờ thanh niên này lại là một bác sĩ, chẳng trách không hứng thú gì với việc thi nghiên cứu sinh.
Bà ấy vội vàng nhận lấy lẵng quả trên tay anh: "Còn mua mấy cái này làm gì? Để bác gọi cho Mặc Như về đây."
"Không cần đâu bác, Mặc Như vừa nhậm chức ở đại học Long Diệu, hẳn là bề bộn nhiều việc, con chỉ đến thăm bác trai chút rồi đi ngay."
Ninh Vũ Phi nói xong liền quay qua nhìn Trầm Giang Bảo bình thản bên cạnh.
Thái độ của ông già vẫn trước sau như một, mà anh cũng lười ý kiến, chỉ hỏi: "Bác trai thấy khỏe hơn chưa?"
"Ngồi đi, tôi không sao rồi!" Trầm Giang Bảo lên tiếng, giọng nói dịu đi nhiều.
Lúc ông ấy tỉnh lại, nghe mọi người nói Ninh Vũ Phi cứu mạng mình còn không chịu tin, dù là sinh viên y nhưng cậu ta mới hai mấy tuổi thôi, cùng lắm chính là bác sĩ thực tập.
Nhưng nghe bác sĩ chủ trị nói một thôi một hồi, ông ta cũng ý thức được vết thương trên đầu mình không phải dễ dàng mở ra được.
Ninh Vũ Phi ngồi xuống, sờ mũi nói: "Thật ra bệnh của bác không nghiêm trọng lắm, uống thuốc là cố thể giảm bớt, nhưng không thể trị tận gốc. Bác nên đổi thuốc Tây thành thuốc Đông y uống thử xem."
"Ừ! Cậu chỉ muốn nói mấy lời này thôi à?" Trần Văn Dận hỏi.
"Dạ nói vậy thôi! Còn chuyện gì cần nói hay sao ạ?" Ninh Vũ Phi cười hỏi lại.
"Thôi, lúc trước là tôi nhìn sai, cảm ơn cậu đã cứu mạng tôi."
Ninh Vũ Phi: "Chuyện này thì không có gì, dù bác không phải ba của Mặc Như con cũng muốn cứu."
Trong lòng Trầm Giang Bảo bây giờ vô cùng xấu hổ và rối rắm, ông ấy thật không biết nên lên tiếng cảm ơn một người trẻ tuổi hơn thế nào, đời này số lần ông ấy nói cảm ơn người khác có thể đếm hết trên hai bàn tay.
"Nếu không có chuyện gì thì con xin phép về trước! Chúc bác sớm khỏe, sớm xuất viện!"
"Vũ Phi, nhanh vậy đã đi à? Bác gọi Mặc Như về rồi hai đứa đi ăn bữa cơm được không?" Vương Thu Hạnh lấy di động ra định gọi cho con gái.
Trầm Giang Bảo: "Bà bớt bớt đi, chuyện của người trẻ tuổi để mặc cho bọn nhỏ tự lo, bà lớn tuổi rồi còn xen vào làm gì?"
"Chào bác trai, bác gái, con về trước!"
Mấy lời kia của Trầm Giang Bảo coi như biến tướng thừa nhận Ninh Vũ Phi rồi, chẳng qua ông ấy vẫn gượng gạo, không tự nhiên lắm thôi.
Ra khỏi phòng bệnh, viện trưởng Chu vội hỏi: "Vũ Phi, chẳng lẽ người trong phòng bệnh này cũng do cậu cứu à?"
"Bác ấy là ba của bạn tôi, lúc ấy cũng đúng dịp gặp phải nên mới cứu được người."
"Đáng gờm, thật có khả năng chế tạo kì tích. Tôi trước kia chưa từng phục ai, nhưng giờ thật sự phục cậu." Viện trưởng Chu nói.
Vì thân phận của Trầm Giang Bảo sang quý nên lúc biết người tới là ai viện trưởng Chu cũng bị dọa sợ. Nếu gia chủ nhà họ Trầm chết trong bệnh viện do ông ta quản lý thì sau này ông ta cũng đừng sống nữa.
"Viện trưởng, ông muốn nói chuyện gì với tôi?"
Viện trưởng Chu sắp xếp lại suy nghĩ của mình: "Là thế này, tuy viện chúng tôi là bệnh viện hàng đầu, nhưng đội ngũ y bác sĩ vẫn chưa đạt chuẩn. Chúng tôi muốn mời cậu treo danh trong viện, không biết ý cậu thế nào?"
"Xin ông đấy, tôi chỉ là một tên nhóc gà mờ thôi, còn chưa lấy được giấy chứng nhận hành nghề nữa là, treo danh của tôi cũng vô dụng."
"Học vị kinh nghiệm gì đó đều không quan trọng lắm, quan trọng là cậu chữa được bệnh, cứu được người, vậy là đủ rồi. Tất nhiên, chỉ cần cậu đồng ý rảnh rỗi lại đến viện mở hội thảo, chúng tôi có thể cho cậu tiền lương thật dày mỗi tháng." Viện trưởng Chu nói.
Ninh Vũ Phi xoa xoa mũi, anh vốn không nghĩ đến làm bác sĩ gì cả, khả năng rước phiền toái quá nhiều.
"Vũ Phi, tôi nguyện tin tưởng cậu, tôi có thể dùng đầu mình bảo đảm cậu hoàn toàn phù hợp. Nếu cậu thật không muốn, chúng tôi xin cam đoan mỗi bác sĩ nghe cậu giảng giả nghi nan tạp chứng đều vì có thể cứu trị bệnh nhân tốt hơn, năn nỉ cậu đấy!" Viện trưởng Chu hơi cúi mình.
"Được rồi, vậy chúng ta phải nói cho rõ trước, tôi chỉ treo danh nghĩa ở đây thôi, lương bình thường như mọi người là được rồi, nếu thật có hội thảo bàn luận bệnh tình gì đó cũng có thể gọi cho tôi."
Viện trưởng Chu chân thành nói: "Cảm ơn!"