“Hộp trường sinh xuất hiện, thế giới này e rằng không còn thái bình nữa rồi.”
“Quay về báo cáo tình hình trước rồi mới tiếp tục điều tra vậy.”
Hắc Sát lấy ra một lọ thuốc tưới lên hai xác chết, một giây sau liền phát ra những tiếng “xèo xèo”.
Hai xác chết đã bị ăn mòn hết, chỉ còn để lại hai dấu vết hình người trên đất.
Đã ba ngày trôi qua, Ninh Vũ Phi lúc nên đi học thì đi học, sau khi tan học thì đi thăm khám vết thương của Tề Diễm Hân. Cô bình phục rất nhanh.
Hôm nay khi Diệp Minh Khai đang bắt mạch cho cô, Tề Diễm Hân từ từ mở mắt ra, nhìn mông lung. Sau khi mắt thích ứng với ánh sáng trong phòng, cô nhìn thấy Ninh Vũ Phi đang nhắm mắt mà vẫn nắm lấy tay mình.
Tề Diễm Hân còn tưởng Ninh Vũ Phi đang giở trò gì với mình, vội rụt tay lại.
“Chị Diễm Hân, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi.” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Lúc nãy cậu đang làm gì thế? Nắm tay tôi làm gì?” Tề Diễm Hân liếc nhìn cách bài trí trong phòng, ngạc nhiên hỏi: “Cậu đưa tôi đi đâu đây?”
Ninh Vũ Phi nói: “Đây là nhà một người bạn của tôi, tôi tạm thời để chị nghỉ ngơi ở đây. Bây giờ chị thấy trong người còn chỗ nào không khỏe không?”
“Không có, đã khỏe rất nhiều rồi.”
Tề Diễm Hân cảm thấy hình như mình đã ngủ rất lâu, cô hỏi: “Có phải tôi đã ngủ lâu lắm rồi không?”
“Để tôi đếm đã!”
Trong lúc Ninh Vũ Phi đếm ngón tay, Tề Diễm Hân cạn lời mà nhìn lên đồng hồ trên tường, rồi nói: “Tôi đã hôn mê ba ngày rồi!”
“Đúng rồi, đã là ba ngày rồi. Nói thật cái chưởng sau lưng chị đúng là không phải chuyện đùa. Nếu tên đó ra tay mạnh hơn một chút, rất có thể tim chị đã ngừng đập rồi!”
“Vũ Phi, rốt cuộc bọn chúng là ai?” Tề Diễm Hân hỏi.
Cô tự thấy bản thân cũng đã có năng lực của một sát thủ hàng đầu, vậy mà khi đối diện với hai tên đó, lại vô cùng khốn đốn.
Lúc giao đấu có thể cảm nhận được nỗi đau đến tận xương tủy, xương tay cũng gần như bị đánh gãy.
Ninh Vũ Phi nói: “Bởi vì chúng là võ giả, tất nhiên chị không phải đối thủ của chúng.”
“Võ giả và những tay cường giả nước ngoài có gì khác nhau, xem ra nước Long Việt thật sự không đơn giản.”
“Đương nhiên, nếu không sao lại nói Long Việt là cấm địa của giới sát thủ như các chị chứ!” Ninh Vũ Phi nhún vai.
Tề Diễm Hân nhíu chặt hai mày: “Anh đã biết thân phận thật sự của tôi sao?”
“Hi hi, đương nhiên là biết rồi. Tôi còn biết chị đã nhận nhiệm vụ ám sát tôi, chỉ là không biết tại sao chị lại chưa ra tay thôi.”
“Rất đơn giản, bởi vì tôi không giết người tốt.” Tề Diễm Hân nhìn Ninh Vũ Phi kinh ngạc hỏi: “Tại sao cậu đã biết thân phận của tôi lại không vạch trần tôi? Còn để tôi sống trong một biệt thự này, chẳng lẽ cậu thật sự không sợ tôi chút nào sao? “
“Tôi không có gì thì sao phải sợ chị?”
“Cậu… xem thường tôi.” Tề Diễm Hân liền muốn cho Ninh Vũ Phi xem khả năng của mình.
Nhưng cô vừa định dùng sức, ngực liền thấy đau, cả người không còn chút sức lực.
“Được được rồi, chị Diễm hân, chị tiết kiệm sức lực đi. Tình trạng chị hiện giờ đi bộ được đã là tốt lắm rồi, chị đừng nghĩ mấy chuyện khác nữa. Đợi bình phục hoàn toàn rồi tính tiếp.” Ninh Vũ Phi vẫy vẫy tay.