Đối với chuyện này, Ninh Vũ Phi không có ý kiến, thành thật đi theo phía sau Trầm Mặc Như.
Ánh mắt của Trầm Mặc Như quả thật không tồi, dựa theo khí chất của Ninh Vũ Phi và Trần Thành Hạo mà chọn cho hai người bọn họ một bộ vest thích hợp, thật sự rất đẹp.
“Oa, Tiểu Phi, người trong gương này là tôi sao? Cũng quá đẹp trai rồi đấy.” Trần Thành Hạo cười nói.
Ninh Vũ Phi đang đeo cà vạt, cứ đứng loay hoay nửa ngày trời.
Thấy thế, Trầm Mặc Như đứng lên đi đến trước mặt Ninh Vũ Phi, giúp Ninh Vũ Phi đeo cà vạt.
Trần Thành Hạo nói thầm: “Haizz, hết cách, lại phải ăn cẩu lương.”
Ở cạnh Ninh Vũ Phi đã lâu, ít nhiều cũng biết tên nhóc này bởi vì tuổi còn nhỏ, gặp những cô gái xinh đẹp cũng đều gọi chị, nhưng nghĩ lại, những cô gái xinh đẹp này đều là vì cậu ta mà đến.
Trần Thành Hạo đã gặp gỡ rất nhiều những cậu chủ trong các gia đình giàu có, có một số có bạn gái là nữ minh tinh hoặc người mẫu nữ.
Thế nhưng Ninh Vũ Phi chẳng cần phải đi tìm, các mỹ nữ cũng tự bám theo, hơn nữa người nào người nấy, xét dáng người hay khuôn mặt đều chẳng hề thua kém gì nữ minh tinh hay người mẫu nữ cả.
Hay chính là nói, Ninh Vũ Phi mỗi ngày đổi một cô bạn gái khác nhau, khoảng cách giữa người với người ở chỗ này quả là quá chênh lệch mà.
Trầm Mặc Như còn nhân lúc Ninh Vũ Phi không chú ý, nhón chân lên hôn Ninh Vũ Phi chụt một cái.
“Ầy!”
Ninh Vũ Phi da mặt dày sẽ không đỏ mặt, mà làm bộ nghiêm chỉnh đi đến phía trước soi gương.
“Tiểu Phi đúng là đẹp trai, không biết đã khiến bao cô nàng điên đảo rồi đây.” Trầm Mặc Như che miệng cười khẽ.
“Cũng bình thường thôi, em đi vào thay đồ trước.”
Chờ hai người thay đồ xong, lúc Ninh Vũ Phi chuẩn bị quẹt thẻ, mới biết được Trầm Mặc Như đã thanh toán giúp hai người bọn họ rồi.
“Chị Mặc Như, em có thể tự mua được mà.” Ninh Vũ Phi nói.
“Không sao, chị mua hay em mua thì cũng có khác gì đâu chứ.”
Trần Thành Hạo nói: “Tiểu Phi, cậu và chị Mặc Như đi dạo đi, một lát nữa tôi sẽ gọi điện cho cậu.”
“Này, Hạo Tử…”
Không đợi Ninh Vũ Phi nói xong, Trần Thành Hạo đã trực tiếp chạy mất dạng, ở lại để ăn cẩu lương của hai người chắc.
Trầm Mặc Như đứng lên, chủ động khoác tay Ninh Vũ Phi, nói: “Tiểu Phi, chúng ta đi dạo một vòng trước đi, xem xem em còn cần mua thứ gì nữa không?”
“Chị Mặc Như, đồ em mua xong rồi, không cần mua thêm gì nữa.”
“Vậy em cùng chị đi mua vài bộ quần áo đi, chị vừa mới đến thành phố Ngọc Trai, vẫn còn thiếu rất nhiều đồ.”
“Vâng!”
Ninh Vũ Phi cao một mét tám lăm, dáng người Trầm Mặc Như cũng cao gầy, đi thêm một đôi giày cao gót vừa vặn cao ngang vành tai của Ninh Vũ Phi.
Sau khi hai người đi dạo trong trung tâm thương mại được một lúc, Trầm Mặc Như đi vào một cửa hàng quần áo nữ, bên trong trưng bày đủ mẫu quần áo thời trang cao cấp cùng các kiểu lễ phục.
Ninh Vũ Phi lập tức dừng bước, nói: “Chị Mặc Như, em là con trai, đi vào chỗ này không được thích hợp cho lắm, hay là em đứng chờ ở ngoài là được rồi.”
“Không được, đi vào!”
Trầm Mặc Như kéo Ninh Vũ Phi đi vào, một khắc này, Ninh Vũ Phi có cảm giác bản thân đã lạc vào một thế giới đầy màu sắc.
Ánh mắt không biết phải nhìn chỗ nào mới tốt, chỉ có thể cúi đầu, làm bộ điềm nhiên như không có chuyện gì, thế nhưng tròng mắt vẫn không nhịn được mà len lén liếc nhìn.
Nhân viên bán hàng đi đến, nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Hai anh chị, mời đi theo tôi.”
“Ừ!”
Đây chính là cửa hàng quần áo cao cấp, bởi vậy sẽ có mấy phòng nghỉ riêng, phái nam có thể nghỉ ngơi ở bên trong.
Ninh Vũ Phi tự rót cho mình một ly nước, còn Trầm Mặc Như đi theo nhân viên bán hàng ra bên ngoài xem quần áo.
Vài phút sau, Trầm Mặc Như đi đến, mỉm cười hỏi: “Tiểu Phi, em thấy bộ này như nào?”
Phụt!
Chỉ mới liếc mắt nhìn qua, Ninh Vũ Phi cũng có thể thấy được bộ váy này hoàn toàn phù hợp với Trầm Mặc Như.
Có thể tưởng tượng được cảm giác Trầm Mặc Như mặc bộ váy kia lên người sẽ xinh đẹp đến mức nào, đơn giản là không thể tưởng tượng nổi.
“Như nào?”
“Ừ!” Ninh Vũ Phi nhanh chóng gật đầu.