“Thật sự tại sao lại có người lấy cái tên như vậy, thật là buồn cười chết mất?”
“Đúng vậy, chắc là viết sai rồi, bằng không tại sao sẽ lấy cái tên kì lạ như vậy chứ, chiến tích của bọn họ không phải rất mạnh, hình như là một đội tạp nham.”
“Thật là đội gì cũng đều có, nhưng mà cái tên này thật sự là khiến người khác nhịn không được muốn cười.” Đường Tố Nga nói.
Ninh Vũ Phi ở một bên làm bộ đứng đắn nói: “Các cô cũng không nên xem cái tên này quá kì quái, nói không chừng bọn họ lại là đại thần thì sao, đến lúc đó chỉ cần một giây đã có thể nghiền áp Đội chanh tươi các cô?”
“Vũ Phi, anh có phải có quen biết không, hay là anh nằm trong đội này?” Giang Vị Noãn hỏi.
Không đợi Ninh Vũ Phi nói, Tư Đồ Y Nhạn nói: “Vị Noãn, Vũ Phi cũng biết không chơi trò chơi này, cậu ấy sao có thể tham gia thi đấu được?”
“Cũng đúng nhỉ, chúng ta đây chờ một lát chuẩn bị bắt đầu, đi vào đợt thứ hai.”
“Được!”
Ninh Vũ Phi lúc này tìm một vị trí tốt, chăm chú học tập theo động tác của Lăng Bảo Châu, dù sao thì thao tác cài đặt của mình cũng chính là dựa theo của Lăng Bảo Châu mà thay đổi.
Sau khi trận thứ hai bắt đầu, mấy người Lăng Bảo Châu chỉ tốn 40 phút đã thành công lấy được vị trí thứ nhất trong trận PUGB.
Lăng Bảo Châu đánh chết số lượng địch khá lớn, giết 15 mạng.
Giang Vị Noãn bọn họ cùng nhau giết được 11 mạng.
Nhìn thấy thao tác của các cô ấy lợi hại như vậy, trong lòng Ninh Vũ Phi trực tiếp lạnh dần đi, đội của mình không đạt được kỹ thuật này.
Nếu đến lúc đó gặp Giang Vị Noãn các cô ấy thì sao, đó không phải bị hành chết sao.
“Không được không được, tự mình phải nhanh chóng nâng cao kỹ thuật của bản thân mình mới được.” Trong lòng Ninh Vũ Phi nghĩ, sau đó nói với mấy cô gái: “Các cô nhớ phải nghỉ ngơi sớm một chút nhé, tôi đi về phòng trước?”
“Vũ Phi, bây giờ vẫn còn sớm như vậy anh đã ngủ rồi à?”
“Ngủ sớm dậy sớm mà, ngủ ngon!” Ninh Vũ Phi nhanh chân chạy vào phòng, nhanh chóng gọi đám người Trần Thành Hạo online.
Cùng lúc đó, ở trong một căn nhà chung cư, một người phụ nữ sắc mặt như chết nằm ở trên giường, hai mắt giống như là đã chết, ngẩn ngơ nhìn trần nhà.
Người này đúng là Điền Hương Ly, sau khi cô ta trải qua chuyện đó, con của mình bị ức hiếp, còn bị mấy tên khốn nạn đó khi dễ vài lần, hiện tại mất đi hy vọng sống.
Phanh phanh phanh!!!
“Uống... Đi, chúng ta đi chơi người phụ nữ kia đi...”
Dưới lầu truyền đến một loạt thanh âm, chỉ thấy hai người đàn ông lực lưỡng đi lên, đúng là vệ sĩ của Âu Dương Minh Khánh.
Hiện giờ sau khi Âu Dương Minh Khánh vứt bỏ Điền Hương Ly thì cô ta liền biến thành tình nhân riêng của mấy người này.
Điền Hương Ly sau khi nghe thấy âm thanh của mấy người đó, sự tuyệt vọng trong mắt cô ta dần dần bị thù hận che mất, lấy con dao gọt hoa quả trên đầu giường ra.
Hai tên người đàn ông say khướt đi vào tới, một tên cười nói: “Người đàn bà ti tiện, nhanh chóng lại đây hầu hạ bổn đại gia?”
“Cậu lên trước đi, tôi đi WC một cái trước.” Một tên khác uống nhiều quá, đi WC xiên xiên vẹo vẹo.
Tên vệ sĩ kia nhìn thấy Điền Hương Ly không có động tĩnh gì, đi qua đi trực tiếp nắm lấy tóc của Điền Hương Ly, quát: “Nghe không thấy đại gia tao nói có phải hay không, mau chóng hầu hạ bổn đại gia?”
Điền Hương Ly bị túm đến ngã trên mặt đất, trong tay gắt gao nắm chặt lấy con dao, nhưng tên vệ sĩ đó uống quá nhiều, liền đứng không vững ngã lên trên giường, ngủ say.
Đây cũng là cơ hội của Điền Hương Ly, trong mắt cô đã ta sớm bị sự oán hận che mờ hai mắt, chậm rãi cầm lấy cái gối đầu.
Cô ta dùng gối bịt lên đầu tên vệ sĩ, tay phải cầm dao gọt hoa quả hung hăng đâm vào giữa ngực của tên vệ sĩ.
Một nhát dao, hai nhát dao, ba nhát dao...
Điền Hương Ly không biết bản thân mình đã đâm bao nhiêu nhát, cho đến khi tên vệ sĩ hoàn toàn không còn hơi thở nữa mới dừng lại.
Mà trên người cô ta đã bị máu tươi nhuộm đỏ hết, đôi mắt lạnh băng như chết lặng lại chậm rãi nhìn về phía vị trí WC, đứng lên đi qua đó.