Trần Thành Hạo cười nhăn nhở: “Khéo lại là thư tình của mấy bạn hoa khôi trường mình ý chứ.”
“Biến!”
Nói rồi, anh mở thư ra xem. Đây là thư cảm ơn của Điền Mai Ngọc.
“Vũ Phi, cho tôi nhìn với, thư viết gì vậy?” Trần Thành Hạo ngó đầu vào xem.
Ninh Vũ Phi lập tức gấp tờ giấy lại, không cho Thành Hạo xem. Tên này mà xem thì chẳng khác nào cho cả thế giới đều biết.
“Nhiều chuyện! Vào lớp thôi!”
“Ha ha.”
Đang học tiết hai, một người đàn ông cao to bỗng vào lớp hỏi: “Lớp các bạn có ai tên là Ninh Vũ Phi không?”
“Ninh Vũ Phi, có người tìm cậu kìa.”
Ninh Vũ Phi đang ngủ, nghe có người gọi tên mình, anh mơ màng ngẩng đầu lên.
Không thể không nói, ngủ trong lớp sướng thật, bảo sao nhiều người cứ đến lớp là mệt rã rời.
“Đây không phải Đỗ Đức Mạnh ở câu lạc bộ bóng rổ sao?” Trần Thành Hạo khó hiểu.
Thấy cậu ta đến gần mình, Ninh Vũ Phi ngạc nhiên hỏi: “Cậu tìm tôi làm gì vậy?”
“Ừ, tôi là thành viên của câu lạc bộ bóng rổ. Tôi muốn mời cậu gia nhập để tranh giải cuộc thi bóng rổ giữa các trường đại học thành phố Ngọc Trai.
Nói rồi, Đỗ Đức Mạnh đưa thiệp mời cho Ninh Vũ Phi.
Đám người Trần Thành Hạo và Cao Tử Tuấn thèm thuồng nhìn thiệp mời. Đáng tiếc, bọn họ không có tư cách tham gia cuộc thi lần này.
“Chuyện này… tiếc quá, tôi không đi đâu, tôi không hứng thú với cuộc thi này lắm.” Vũ Phi nói.
“Chúng tôi rất cần cậu. Năm nay là năm cuối cùng chúng tôi thi đấu, chúng tôi muốn vào được top ba.”
“Tôi cũng phải huấn luyện cho đội à?”
Đỗ Đức Mạnh nói: “Ừm, cậu yên tâm, chúng tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của cậu đâu.”
“Vậy thì tốt quá, dạo gần đây tôi cũng hơi bận. Hay là thế này, mọi người cho tôi vào ghế dự bị đi, tránh việc tôi bận không đến thi được.”
Thân là sinh viên của đại học Long Diệu, anh cũng có trách nhiệm mang về vinh quang cho trường. Nhưng dạo này, anh cũng khá bận, đành phải như vậy.
“Vậy cũng được, chiều nay nếu rảnh, cậu có thể đến tham quan khu dành riêng cho Hiệp Hội Bóng Rổ.”
“Được, không thành vấn đề.” Ninh Vũ Phi nhận thiệp mời
Đợi Đỗ Đức Mạnh rời khỏi, Trần Thành Hạo lập tức chạy ra khoác vai Ninh Vũ Phi: “Vũ Phi, cậu lợi hại đấy. Tài năng của cậu mà không đi tranh giải bóng rổ thì đúng là nhân tài không được trọng dụng, thế nào cũng lọt vào CBA.”
“Mà thôi, tôi cũng không quan tâm lắm, rảnh thì đánh vài cái thôi.”
“Cậu… cậu không biết à? Đại học Long Diệu chúng ta rất nổi tiếng đấy. Nhưng ở khu vực phía Nam, bóng rổ trường mình còn chưa vào được top mười, chứ đừng nói đến top bốn.”
“Là sao, bảng này phân kiểu gì vậy?” Ninh Vũ Phi khó hiểu hỏi
Trần Thành Hạo nói: “Cuộc thi đấu lần này không chỉ có chúng ta ở khu vực Nam bộ. Cả bốn khu Đông Tây Bắc bộ đều đến tham gia thi đấu, tìm ra bốn đội mạnh nhất. Đến Đại học Thể Thao của thành phố Ngọc Trai chúng ta còn đánh không lại, thì sao đánh được với mấy đội mạnh ở ba nơi kia chứ.”
“Giải thưởng lần này có tiền không?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Tôi xin cậu đó, thiếu tiền đến thế cơ à?” Trần Thành Hạo cạn lời.
“Được rồi, để tôi xem thế nào đã.”
Mãi mới chờ đến hết tiết hai của buổi chiều, Trần Thành Hạo nhanh nhảu nói: “Vũ Phi, hay giờ chúng ta đi tham quan khu dành riêng cho câu lạc bộ bóng rổ trường mình đi!”