Vân Liên đặt súng sau lưng, một mạch chạy tới mở cửa ra, nói: “Bên ngoài an toàn.”
“Chị đi ra ngoài trước, tôi sẽ đi theo sau.”
Pằng pằng pằng!
Ninh Vũ Phi bắn vài phát súng, đợi Vân Liên bay ra ngoài, bản thân cũng mạnh mẽ từ cửa sổ bay ra.
Bên ngoài đồng loạt có vài người bị giết, tài thiện xạ của Ninh Vũ Phi khiến bọn họ sợ hãi đến mức không dám hấp tấp tiến lên, chỉ có thể từng bước đến gần.
Nhưng dường như bên trong không có tiếng động.
Một tên sát thủ cảnh giác bước tới, đạp tung cánh cửa, quả nhiên bên trong không có ai, hét lớn: “Bọn họ ở phía sau, mau đuổi theo!”
Ngoài cửa trước, sơn trang còn có cửa sau, mấy người của sư phụ Hồ muốn rời khỏi đây chỉ có thể đi ra từ phía sau.
Dù gì thì ở phía trước còn có đám người Thanh Long, cho nên bọn họ sẽ không mạo hiểm.
Hai người một mạch chạy như bay, cuối cùng cũng chạy tới phía cửa sau, sư phụ Hồ vừa lên xe, rời đi dưới sự hộ tống của vệ sĩ.
Pằng!
Đột nhiên người vệ sĩ bên cạnh bị trúng đạn ngã xuống đất.
Sư phụ Hồ vừa nhìn thấy Vân Liên và Ninh Vũ Phi, trong lòng tràn đầy tức giận, không ngờ hai người dưới trướng của mình lại không phải là đối thủ của Vân Liên.
Còn có những sát thủ bên ngoài bọn họ, bằng không các người đừng quay về.” Sư phụ Hồ đóng cửa lại, bảo tài xế lái phía Vân Liên và Ninh Vũ Phi, nhưng đều không bắn trúng họ, súng pháp quá tệ.
Ngược lại, Ninh Vũ Phi sau khi thay một băng đạn mới, đã đứng dậy bắn năm viên liên tiếp.
Pằng pằng pằng!
Năm tên vệ sĩ kêu lên ngã xuống đất, trong đó có một tên không bị Ninh Vũ Phi bắn vào người mà bắn vào cổ tay.
Ninh Phi không trực tiếp giết người này, bởi vì người này là người ở trước cửa đã dùng súng uy hiếp người của Ninh Vũ Phi.
“Hứ…”
Người đàn ông nhìn thấy những người bạn đồng hành của mình đã chết, sợ hãi quay người chạy đi.
Nhưng trong giây tiếp theo, khi tiếng súng vang lên, anh ta bị trúng đạn vào đùi, ngã xuống đất, hét lên liên tục.
Vân Liên cẩn thận bước tới, chất vấn: “Con tin đâu?”
“Ở… ở cốp phía sau, đừng giết tôi, đừng giết tôi.” Người đàn ông vô cùng kinh hãi.
“Vũ Phi, người này giao cho cậu.” Vân Liên đi tới mở cốp xe, kép Vân Trung Hữu ra ngoài.
“Đừng giết tôi, đừng giết tôi.” Vân Trung Hữu giống như một kẻ hèn nhát cầu xin lòng thương xót.
“Ba, là con, không sao cả.”
Lúc này, Ninh Vũ Phi đã đi tới, nhìn người đàn ông đang nằm trên mặt đất, nói: “Anh còn nhớ tôi không?”
“Đại ca, tôi sai rồi, đừng giết tôi, đừng giết tôi.”
Pằng!
Thứ mà Ninh Vũ Phi đáp lại anh ta không phải là lời nói, mà là một viên đạn, trực tiếp giết chết anh ta.
Bây giờ những tên đuổi theo đã sắp đến, Ninh Vũ Phi nói: “Chị Liên, mau chạy lên xe, chúng ta rời khỏi đây.”
“Ừ!”
Mở cửa ghế sau, Vân Liên đẩy bố vào, bản thân cũng ngồi lên và đóng cửa lại.
Oang!
Ninh Vũ Phi nhanh chóng lái xe và biến mất trong màn đêm.
Để tránh tổn thất, Vân Liên gọi điện thoại thông báo cho mấy người phía Thanh Long rút lui, hiện tại đã an toàn.
Đi được một khoảng cách nhất định, Ninh Vũ Phi dừng lại trên một đồng cỏ rộng rãi, Vân Liên hỏi: “Vũ Phi, làm sao vậy?”
“Xe hết xăng rồi, chúng ta đợi mấy người Thanh Long tới đi.” Ninh Vũ Phi tắt tất cả đèn trong xe đi.