Mặc kệ Ninh Vũ Phi là ai, chỉ cần anh tha thứ thì Trầm Mặc Như mới không làm phiền ông ta.
Nếu không, chỉ cần Trầm Mặc Như nói một câu thì mấy vị cổ đông của Long Diệu sẽ trừng phạt ông ta ngay.
Ninh Vũ Phi cũng chẳng tự cao tự đại, anh nói: “Được rồi, bảo con gái ông đừng bắt nạt kẻ khác nữa, tôi không thích thấy bạn của tôi bị cô ta ức hiếp đâu.”
“Vâng vâng vâng, tôi sẽ dạy dỗ lại!”
Tổng giám đốc Mã cúi đầu và nói: “Kỳ Khiết, mau lại xin lỗi đi con.”
“Con không muốn!” Mã Kỳ Khiết từ chối.
Trong mắt cô ta thì Ninh Vũ Phi chỉ là một tên ở dưới đáy xã hội, nếu bản thân xin lỗi loại người này thì sau này cô ta lăn lộn ở tầng lớp trên thế nào.
Ninh Vũ Phi bình tĩnh nói: “Xin lỗi thì khỏi, tôi cũng chẳng nhận nổi lời xin lỗi của cô ta đâu. Nhưng tôi cảnh cáo trước, tôi không hi vọng có lần sau.”
“Vâng, tôi cam đoan chắc chắn không có lần sau!”
“Tổng giám đốc Mã, mọi người trở về đi, giống như lời Ninh Vũ Phi dặn, lần tiếp theo có xảy ra chuyện ở trường học thì tôi còn có thể khuyên can, nhưng nếu nó dính đến cảnh sát, tự các người giải quyết.” Trầm Mặc Như nói.
“Nhất định nhất định!”
Tổng giám đốc Mã dẫn Mã Kỳ Khiết ra về, bên ngoài vang lên tiếng dạy dỗ.
Ninh Vũ Phi đứng dậy nói: “Chị Mặc Như à, vậy em trở về nhé?”
“Còn sớm mà, em không muốn tâm sự cùng chị à.”
“Gần tới giờ rồi, em đi trước đây.” Ninh Vũ Phi như biến thành ngọn gió “cuốn” đi.
Trầm Mặc Như u oán lên tiếng: “Cái thằng nhóc này, đợi em qua hai mươi thì để coi em chạy thế nào. Hừ.”
Sau khi về tới lớp học, Trần Thành Hạo thông báo một chuyện.
Vòng đầu tiên của cuộc thi đã kết thúc, xế chiều hôm nay sẽ bắt đầu vòng thi thứ hai và lớp bọn họ được xếp thi vào hôm nay.
Bởi vì Ninh Vũ Phi còn một trận đấu vào buổi chiều, dựa theo lời Trần Thành Hạo nói thì đội này yếu, cố gắng một chút sẽ chiến thắng.
“Vậy cũng được, buổi chiều chúng ta đi thôi.” Ninh Vũ Phi bất lực nói.
Chẳng mấy chốc đã đến chiều, bởi cả hai lớp đều không có tiết nên bắt đầu sớm.
Ninh Vũ Phi chưa ra trận đầu tiên mà ở lại quan sát tình hình.
Cái lớp này có thể đi vào lượt hai là một kỳ tích, trình độ bọn họ rất kém cỏi. Không cần Ninh Vũ Phi ra sân, bọn Trần Thành Hạo cũng có thể nhẹ nhàng tấn công kiếm điểm.
Hơn một giờ trôi qua, mấy người Trần Thành Hạo đã hoàn toàn cầm chắc thắng lợi, tiến vào vòng tranh tài thứ ba.
Sau khi Ninh Vũ Phi chúc mừng bọn họ thì ra về, báo một tiếng với Giang Vị Noãn rồi đứng chờ Tô Điềm ở bãi giữ xe.
Đợi một lúc cũng thấy Tô Điềm đi tới.
Cô ấy thấy Ninh Vũ Phi đang chờ mình nên vui trong lòng, cô ấy nói: “Vũ Phi, chiều nay cậu không có tiết à?”
“Ừm, chỉ có hai tiết thôi, vừa nãy mới đi xem bóng rổ nên sẵn tới đây.”. Truyện Phương Tây
“Vậy đội cậu thắng à?”
Ninh Vũ Phi gật đầu, đáp: “Chúng tôi thắng nhưng tôi không ra sân. Lỡ cả người ướt mồ hôi, hun thối chú thím thì sao?”
“Cậu đúng là biết nói đùa, chúc mừng lớp các cậu thắng trận nhé.”
“Lớp cậu thì sao?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Haiz, chúng tôi thua từ vòng loại đầu.”
Ninh Vũ Phi lên tiếng: “Tiếc quá, không sao đâu, chúng ta đi thôi.”
“Ừm!”
Hai người ra khỏi trường học, đi về phía nhà của Tô Điềm.
Bởi vì muốn mời Ninh Vũ Phi ăn cơm nên Tô Điềm đã xin nghỉ Ninh Vũ Phi muốn đi siêu thị mua vài thứ.
Thấy thế, Tô Điềm mở miệng: “Đừng mua mấy thứ này, ba mẹ tôi không uống đâu.”
“Không sao mà, mua một ít thôi, tôi cũng chẳng thể đi tay không.”