Mục lục
Y Vương vạn Dặm Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi cũng cảm thấy như vậy, nên ném bóng thì phải ném chứ.

Cứ duy trì trận đấu như thế này thì cảm thấy thật khó xử.”
Tiếng còi vang lên.
Vương Kiệt phạm lỗi và xử lý quả bóng vào bên lề.
Chỉ mất một phút để thực hiện một pha phạm lỗi, dường như thật sự rất có bản lĩnh, cứ tiếp tục như thế này có lẽ cũng không phải việc gì hay ho.

ngôn tình tổng tài
Mới 3 phút trôi qua, Vương Kiệt lại tiếp tục phạm lỗi, đối phương bắt đầu nhắm vào cậu ta.

Lại 5 phút nữa trôi qua, bởi vì đánh tay nên Vương Kiệt lại tiếp tục phạm lỗi một lần nữa.
Tình thế trở nên bất lợi ngay lập tức, bởi vì đối phương cứ tấn công sẽ khiến Vương Kiệt phạm lỗi, chỉ cần cậu ta vươn tay chống đỡ là đối phương sẽ nhìn thấy cơ hội ngay lập tức.
Huấn luyện viên Tằng đứng dậy, lập tức yêu cầu thời gian nghỉ, phải tiến hành điều chỉnh lại mọi chuyện.
“Huấn luyện viên, tôi không có lựa chọn nào khác, tôi phòng thủ cũng không được.

Bên kia thực hiện quá nhiều động tác ác ý, lần nào tôi cũng đều là người phạm lỗi.” Vương Kiệt bất lực nói.
“Tôi biết, cầu thủ bên họ là một tay chơi rất mạnh trong việc tạo ra những pha phạm lỗi, vì vậy các cậu nhất định phải chú ý nhiều hơn, mọi người đã phạm lỗi 3 lần rồi đó.

Dù là phạm lỗi cá nhân hay do toàn đội, một lần phạm lỗi sẽ là một bất lợi, đặc biệt khi số lần phạm lỗi lên tới 5 lần.

Mọi người hiểu không?”
“Huấn luyện viên, phòng thủ thì phải làm sao, đừng nói là hậu vệ, những người chơi khác động tác nhỏ cũng rất nhiều, chúng ta đang rơi vào trạng thái bị động.” Đỗ Đức Mạnh nói.
Huấn luyện viên Tằng nhìn Ninh Vũ Phi và Trần Thành Hạo một chút.
“Vũ Phi, huấn luyện viên muốn cậu ra sân đấu đó.” Trần Thành Hạo nói.
Lúc này, huấn luyện viên Tằng mới lên tiếng: “Trần Thành Hạo, cậu lại đây.”
“Gì cơ? Huấn luyện viên, là tôi sao? Thật sự là tôi sao?” Trần Thành Hạo có chút hưng phấn, cậu ta chuẩn bị đứng lên thi đấu.
“Cậu vào sân đi, nhớ chú ý an toàn.”
Huấn luyện viên Tằng nói: “Cậu thay thế Vương Kiệt đi, vào vị trí hậu vệ chuyền bóng.”

“Tôi làm hậu vệ?”
“Không sai.

Chắc chắn cậu có thể làm được.” Huấn luyện viên Tằng cười nói.
Sau khi được công nhận, Trần Thành Hạo khẽ nhướn người lên, cậu ta nói lời cảm ơn: “Huấn luyện viên Tằng, tôi chắc chắn sẽ chơi thật tốt.”
“Được.

Lên đi!”
Hết giờ giải lao, Trần Thành Hạo tiến vào vị trí hậu vệ, động tác chuyền bóng không được thuần thục cho lắm, thế nhưng rất manh anh ta có thể giữ bóng trực diện.
Mọi người đều đổ dồn sự chú ý lên Trần Thành Hạo, căn bản nhìn cậu ta không giống như một người chơi ở vị trí hậu vệ.

Tại sao lại có thể là hậu vệ chứ?
Trần Thành Hạo nhìn hậu vệ số 10 trước mặt, mỉm cười nói: “Người anh em, chơi cho vững vàng vào.”
“Hừ!”
Hậu vệ số 10 của bên kia hết sức nghi ngờ, Trần Thành Hạo liệu có phải đang cố tình khiến cậu ta phạm lỗi hay không? Vậy thì cậu ta nhất định phải cẩn thận một chút.
“Bắt bóng!”
Động tác của Trần Thành Hạo nhìn thì có vẻ rất ngốc, thế nhưng sức lực thì khỏi phải bàn, tốc độ cũng rất nhanh.
“Gì cơ?” Khoé miệng của hậu vệ số 10 giật giật, đối phương lại dám chuyền bóng trước mặt cậu ta?

Đường Phi Dương dễ dàng ghi thành công hai điểm cho một pha đánh bóng.
“Không đúng, người này nhất định đã che giấu gì đó.” Những người của Đại học thể thao thành phố Bắc Hải đang thi nhau đặt câu hỏi về năng lực thật sự của Trần Thành Hạo.
Hiệp một kết thúc, Trần Thành Hạo đóng vai trò chủ chốt, khiến cho người của Đại học thể thao thành phố Bắc Hải hết sức ghen tị.

Bọn họ không thể nào đoán trúng được thực lực của Trần Thành Hạo, bọn họ bắt đầu sợ hãi.
Việc này khiến cho mọi người trong Long Diệu bắt đầu trở nên phấn khích hơn, chơi bóng càng lúc càng tốt hơn.
Thế như sau khi hiệp 1 kết thúc, huấn luyện viên Tằng hiểu rõ rằng Trần Thành Hạo không thể tiếp tục chơi trong hiệp hai nữa, bây giờ mấy chiêu trò lừa bịp cũng không có tác dụng gì.
Bây giờ tỉ số mới được 6 điểm.
“nvp, e rằng hiệp này tôi muốn cậu phải ra sân.” Huấn luyện viên Tằng nói.
“Được thôi!”
Ninh Vũ Phi cảm thấy chuyện này không vấn đề gì.

Anh chỉ cần để ý mấy động tác nhỏ của đối phương là được rồi.
Vào đầu hiệp hai, đối thủ nhìn thấy Trần Thành Hạo không thi đấu, càng khiến cho mọi người chắc chắn về việc huấn luyện viên của họ nói cho Trần Thành Hạo vào sân chỉ để giở mấy trò qua mắt bọn họ..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK