Mục lục
Y Vương vạn Dặm Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy, Đao Long dập tắt điếu xì gà trong tay, trầm giọng trách mắng: “Một đám phế vật, một thằng sinh viên thôi mà cũng không giải quyết xong, các người còn có tác dụng gì nữa?”



“Anh Long, chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Có cần phái người trực tiếp tới nơi ở của tên Ninh Vũ Phi kia...”



Người đàn ông làm một động tác cắt cổ.



“Đi, chỉ cần là người có quan hệ với người phụ nữ Vân Liên kia đều không cho phép bỏ qua, nếu như đã làm rồi thì làm một lần cho sạch luôn đi, phái hai người của Thiên Hội đi đi.”




“Vâng!”



Ba giờ đêm.



Đám người Giang Vị Noãn đã quen với việc Ninh Vũ Phi về muộn, sớm đã chìm vào giấc ngủ rồi.



Thế nhưng ngoài cửa lại có một vị khách không mời mà đến, hai tên mặc đồ đen trèo qua tường vây mà tiến vào bên trong.



Sau khi hai người vệ sĩ ở cổng phát hiện thấy, đèn pin liền dõi theo hướng phát ra động tĩnh mà rọi theo nhưng không nhìn thấy ai cả.



“Lẽ nào là nhìn nhầm rồi?” Người vệ sĩ khó hiểu nói.





Hai tên sát thử mặc đồ đen nhanh chóng áp sát vào vách tường, sau đó nhanh chóng tiếp cận biệt thự, mở cửa sổ trèo vào.



Lúc này, Tề Diễm Hân cũng là một sát thủ giống như thế mở mắt ra, cô ta đã ngửi thấy mùi của người cùng nghề.



“Lẽ nào có người tới cướp miếng ăn sao?”



Tề Diễm Hân trèo ra ngoài qua cửa sổ, mạnh mẽ đi đến phòng của Lăng Bảo Châu.



Lúc này Lăng Bảo Châu vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ, Tề Diễm Hân bước qua đó che miệng của Lăng Bảo Châu lại, đánh thức cô ta.



Lăng Bảo Châu nhìn thấy đó là Tề Diễm Hân mới yên tâm trở lại, lúc này Tề Diễm Hân nhỏ giọng nói: “Suỵt, có người bên ngoài tới, người tới không tốt, cẩn thận.”



Nghe thấy lời này, Lăng Bảo Châu bật dậy với lấy khẩu súng của mình.



Hai tên sát thủ đã lên đến căn phòng ở tầng hai, nhưng mà nhiều phòng như vậy, bọn họ không biết Ninh Vũ Phi ngủ ở chỗ nào, chỉ còn cách là tìm từng phòng một.



“Cẩn thận, đừng có dùng súng, dọa tới đám người Vị Noãn thì không hay đâu.” Tề Diễm Hân nói.



“Ừm!”. ngôn tình sủng



Lăng Bảo Châu buông súng ra, lắng nghe tiếng bước chân bên ngoài đang từng chút từng chút một tiến lại gần.



“Một hai ba...”



Đột nhiên, Tề Diễm Hân mở cửa ra, chân đạp ra ngoài trúng vào bụng của một tên sát thủ.



Lăng Bảo Châu thuận thế mà bay người đá một cái.



Tên sát thủ thật xui xẻo, còn chưa kịp định thần lại thì đã bị hai người liên thủ đánh đến nỗi suýt chút nữa thì thổ huyết, ngã xuống rồi trượt trên đất một đoạn dài.



Tên sát thủ lục lọi phòng của Ninh Vũ Phi ở bên kia nhanh chóng ra ngoài, lập tức lấy đoản kiếm ra.



Sau đó lao tới, bốn người giao đấu kịch liệt bên trong hành lang.



Bất kể là Tề Diễm Hân hay Lăng Bảo Châu đều là cao thủ chiến đấu, đối mặt với ánh sáng lạnh lẽo lóe lên từ con dao găm cũng chẳng có gì phải sợ hãi.



Lăng Bảo Châu dùng cùi chỏ đánh vào mặt tên đối diện khiến máu mũi của hắn tuôn ra không ngừng.



Tên sát thủ còn lại càng không phải là đối thủ của Tề Diễm Hân, chỉ có điều Lăng Bảo Châu đang ở đây, Tề Diễm Hân đã che giấu đi thực lực của mình.



Hai tên sát thủ liếc nhìn nhau một cái, biết được rằng không thể kiếm được món hời nào từ hai người phụ nữ trước mặt, liền định bụng lập tức rời đi.



“Muốn chạy?”



Lăng Bảo Châu muốn đuổi theo nhưng Tề Diễm Hân lại giữ cô ta lại, nói: “Đừng đuổi theo, mục tiêu của bọn họ rất có khả năng là đám người Vị Noãn bọn họ, cẩn thận kế điệu hổ ly sơn.”



“Ừm!”



Thế là Lăng Bảo Châu liền đi tới căn phòng của Ninh Vũ Phi nhìn qua một lượt, kinh ngạc nói: “Tên Ninh Vũ Phi này không có ở đây, đi chết ở đâu rồi?”



“Có lẽ là qua đêm ở bên ngoài rồi, không cần lo lắng cho cậu ta, Ninh Vũ Phi cũng không có đối thủ, chúng ta cũng rất khó để đối phó, gọi điện hỏi một chút là được rồi.” Tề Diễm Hân nói.



Cô ta đã từng thấy qua thủ đoạn của Ninh Vũ Phi, người như vậy mà bị tổ chức đánh giá là nhân vật nguy hiểm bậc A hoàn toàn là xem thường anh ta rồi, ít nhất cũng phải là nhân vật khủng bố bậc S.



“Mấy tên sát thủ này thật sự là coi trời bằng vung, hết kẻ này tới kẻ khác.” Lăng Bảo Châu tức giận nói.



“Bảo Châu, cô thật sự không nên tiếp xúc với việc này, rất nguy hiểm.”



Tề Diễm Hân rất lo lắng nói, dù sao thì tính tình của Lăng Bảo Châu khá ngay thẳng và bốc đồng, về phương diện lục đục đấm đá nhau thế này rất dễ xảy ra chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK