Mục lục
Y Vương vạn Dặm Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đường Phi Dương, cố chịu, sẽ hơi đau một chút.”
“Tới đi!”
Bác sĩ chỉ thấy không đáng xem, ông ta hoàn toàn không tin Ninh Vũ Phi sẽ trị được bệnh, cười nhạt liên tục.
Ninh Vũ Phi không vội vàng, uốn nắn sau gáy của Đường Phi Dương, hơi dùng lực nheo mắt.
“A!” Đường Phi Dương đau đớn kêu lên.
“Cái này…”
Huấn luyện viên Tằng và ba mẹ Đường Phi Dương đều không thể hiểu nổi, lẽ nào là đang nối xương sao, không thể biết được.
Nhưng Ninh Vũ Phi lại đặt hai ngón tay vào nhau và trượt dọc theo sống lưng, khi đã cảm nhận được vị trí cửa chuyển vị, liền dứt khoát siết chặt.
“A…”
Đường Phi Dương kêu lên một tiếng to, nhắm chặt hai mắt lại, hít sâu một hơi nói: “Đây chính là vừa đau vừa sướng sao?”
“Được rồi, cử động xem sao.” Ninh Vũ Phi vỗ vỗ Đường Phi Dương.
Cậu ta thử quay cổ, phát hiện thật sự đã khỏi rồi, không cứng khi cử động như lúc trước nữa, có thể hoạt động được rồi.
“Con trai, con thấy sao?”
“Con không sao, chỉ là cổ không thể tuỳ ý cử động quá mạnh.” Đường Phi Dương thấy vô cùng tốt.

Ninh Vũ Phi nói: “Thật ra vấn đề không quá nghiêm trọng, chỉ đơn giản là thương phần cổ mà thôi, tôi cứ nghĩ bác sĩ làm chút kiểm tra sẽ tốt thôi, không nghĩ rằng lại lại được kết quả như vừa nãy, thật cạn lời.”
Vị bác sĩ kia thấy Đường Phi Dương đã có thể cử động và đi được rồi, có chút hổ thẹn muốn lẻn ra ngoài.
“Đi đâu đó?”
Trần Thành Hạo nắm lấy, trực tiếp giữ lại: “Bác sĩ lang băm, ông định đi đâu vậy, cửa đằng đó không vừa sao?”
“Các người muốn làm gì? Nói cho các người biết, tôi là bác sĩ của bệnh viện này, các người không thể làm như vậy với tôi.” Vị bác sĩ mặt mày đỏ dựng lên.
“Chậc chậc chậc.

Vừa nãy ai nói là nếu chúng tôi trị khỏi thì sẽ nhảy từ cửa sổ xuống ý nhỉ?”
“Các người…”
Mấy người họ đều muốn tống cổ ông ta từ cửa sổ xuống, cũng may Ninh Vũ Phi nhắc nhở, nếu không bọn họ sẽ tốn hàng tỷ bạc để trị cái vết thương nhỏ xíu này mất, thậm chí lại còn cái gì mà nguy hiểm đến tính mạng, thật nực cười.
“Đây là thái độ của bệnh viện các ông đấy à? Thật nực cười.” Huấn luyện viên Tằng tức giận nói.
“Hừ!” Bác sĩ không thèm đếm xỉa.
Ninh Vũ Phi khinh thường những tên bác sĩ như vậy, nói: “Chúng ta đi thôi, Đường Phi Dương đến chỗ khác chăm sóc chút là được rồi, không cần quan tâm đến những tên ác ôn trục lợi này.”
“Cút!”
Trần Thành Hạo trực tiếp đẩy tên bác sĩ vào góc tường, mọi người rời đi.
Khi thanh toán phí thuốc lại càng không nói nên lời, lại cần 3 triệu nữa, chỉ là một cái bảo vệ cổ đơn thuần chứ cũng chẳng giúp ích được gì.
“Đây rõ ràng là lừa người, những bệnh viện khác chỉ 6, 900 nghìn.

Lần này lại…” Huấn luyện viên Tằng thực sự tức giận.
Vì bọn họ đã sống qua nửa đời người rồi, đây là lần đầu tiên gặp loại bệnh viện quy mô lớn cũng lừa người như vậy.

Đúng là đến nhầm nơi rồi.
Bọn họ không biết, nhưng Ninh Vũ Phi biết rất rõ đây là chiêu thức của Tần Nguyên, bởi vì chủ trương của Tần Nguyên là chữa bệnh cho những bệnh nhân giàu có, nhưng câu hỏi là, nếu có tiền thì có thể tuỳ ý lừa đảo sao?
Coi người giàu là kẻ ngốc sao, đôi khi thật sự không biết Tần Nguyên nghĩ gì.
Trước khi Tần Nguyên đến, mỗi ngày có rất nhiều người đến bệnh viện, nhưng hiện tại thì lại rất ít.
Tất nhiên, vẫn có một số người đến, nhưng sau khi biết về các khoản chi phí y tế, họ không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ.
“Ninh Vũ Phi?”
Một giọng nói truyền tới với giọng điệu khinh khỉnh.
Ninh Vũ Phi không cần nhìn cũng biết là Tần Nguyên, nói với mọi người: “Mọi người đi trước đi, tôi sẽ theo sau.”
“Ừm!” Mọi người đi ra ngoài.

Ngay sau đó, Tần Nguyên đến gần Ninh Vũ Phi, cười nói: “Bệnh nhân đó là bạn cậu sao không nói sớm, tôi có thể giảm bớt chút mà.”
“Không cần đâu.

Có chuyện gì sao?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Có thể có chuyện gì sao? Chỉ nói vài câu với cậu khi gặp thôi, đừng nghĩ rằng có luật sư thì muốn làm gì thì làm, tôi vẫn có thể xử lý được cậu.”
Tần Nguyên trực tiếp nói vào tai Ninh Vũ Phi không chút lưu tình, uy hiếp.
Bởi vì vốn định kiện Ninh Vũ Phi, nhưng không có luật sư, cho nên người của Tần Nguyên không còn cách nào khác đành bó tay.
Nó cũng khiến cho Tần Nguyên càng nảy sinh ý hận đối với Ninh Vũ Phi.
Nhưng Ninh Vũ Phi cảm thấy rất kỳ quái, anh hoàn toàn không biết Tần Nguyên, tại sao anh ta lại có thù hận với anh?.

||||| Truyện đề cử: Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh |||||
“Tần Nguyên, anh nên từ bỏ ý định của mình, điều đó sẽ không có ích gì cho anh đâu.” Ninh Vũ Phi cảnh báo.
“Haha, để xem, để xem.”
“Hừ!” Ninh Vũ Phi sải bước rời đi.
Tên Tần Nguyên này sống đạo đức giả, cũng không biết khi nào sẽ cho mình nhát dao.
Một lúc sau, một nữ y tá nói: “Trưởng khoa, giá cả đã thương lượng xong, có thể tiến hành phẫu thuật được rồi.”
“Ừm!”
Tần Nguyên mang theo một số người mà mình tin tưởng vào phòng mổ, liền nhìn thấy một phú ông hấp hối nằm trên giường bệnh.
“Bác...sĩ, mau hãy thay tim cho tôi, giá cả đã thương lượng xong rồi.” Phú ông nói.
Ông ta bị suy tim nặng, thời gian không còn nhiều nên phải đến Tần Nguyên để ghép tim.
“Được rồi, tôi sẽ thay cho ông ngay bây giờ.

Mang trái tim mà tôi có được ngày hôm qua ra đây.” Tần Nguyên nói
“Rất nhanh thôi.”
Trong vòng chưa đầy mười phút, một quả tim đã được chuyển đến trước mặt mấy người, được đặt trong một thùng chứa đặc biệt để ngăn chặn tình trạng hoại tử.
Trái tim rướm máu, như thể nó vừa được lấy ra khỏi cơ thể.
Gã nhà giàu mơ hồ hỏi: "Cái này...trái tim từ đâu mà có vậy?”
“Điều này ông không cần biết.


Chúng tôi sẽ bảo vệ sự riêng tư của ông khỏi những người ngoài cuộc.

Thay vì để những bộ phận này bị lãng phí vào tay những kẻ ở dưới đáy xã hội, tốt hơn là nên cấy ghép chúng cho ông và đóng góp nhiều hơn cho xã hội.

Nếu ông muốn chết, thì ông sẽ không tìm thấy tôi qua các kênh bí mật, phải không?” Tần Nguyên mỉm cười nói.
Nói như vậy, gã nhà giàu đã biết rõ ngọn nguồn của trái tim này, nhưng như Tần Nguyên đã nói, của cải giàu có, đâu ai muốn chết.
“Được, phẫu thuật cho tôi, tôi sẽ giữ bí mật.”
“Được!”
Tần Nguyên lập tức sắp xếp hoạt động, đây là công việc mà Tần Nguyên muốn làm, một công việc kinh doanh ngầm đáng xấu hổ.

Ninh Vũ Phi quay trở lại biệt thự, Tần Minh Nguyệt gọi điện thoại nói: "Vũ Phi, luật sư Hà đang ở đâu?"
“Không biết, luật sư Hà không phải vẫn luôn ở trong công ty sao?” Ninh Vũ Phi hỏi ngược lại.
“Cậu đã hai ngày không ở công ty rồi, gọi điện thì tắt máy, còn nghĩ rằng ông ta vẫn đang ngồi làm việc cho cậu nữa.”
“Không phải, luật sư Hà không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
Reng reng reng...
Lúc này, một cuộc gọi khác cũng gọi tới, Ninh Vũ Phi nhìn, là số của Lăng Bảo Châu.
“Vậy được rồi, tôi xem lại bên này, cậu bận trước đi.” Tần Minh Nguyệt cúp máy.
Ninh Vũ Phi lập tức trả lời điện thoại của Lăng Bảo Châu.

“Chị Châu, có chuyện gì sao?”
“Ninh Vũ Phi, chúng tôi cần cậu các nhận thi thể, tôi đợi cậu ở bệnh viện.

Mau đến đây.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK