“Chúng tôi không phải người nhà nhưng chúng tôi muốn biết tình hình hiện tại thế nào?” Ninh Vũ Phi gấp gáp hỏi.
Bác sĩ trả lời: “Bây giờ gan bệnh nhân đã xuất hiện tế bào ung thư, cần phải cấp cứu ngay, tốt nhất là gọi người nhà đến kí bản thỏa thuận.”
“Được!”
Vừa rồi họ đã lấy điện thoại của bà Ngô, trước đó không hỏi thăm tình hình gia đình bà Ngô thế nào nên cũng chẳng biết bà ấy còn người nhà không.
Trong danh bạ điện thoại cũng không có nhiều số.
Bên trong chỉ có một người tên Tả Phúc Hưng và một người ghi hai chữ: con trai.
Ninh Vũ Phi cũng chẳng hi vọng mà gọi điện, có tiếng chuông nhưng không ai bắt máy.
Thế là Ninh Vũ Phi lại gọi thêm lần nữa, đầu dây bên kia tắt máy luôn.
“Thế nào rồi anh Vũ Phi, không được sao?” Đường Tố Nga nôn nóng hỏi.
“Hơi rắc rối, để anh gọi lần nữa.”
Ninh Vũ Phi gọi cho người tên Tả Phúc Hưng, vừa gọi đã có người bắt máy.
Nhưng giọng bên kia lè nhè như say rượu: “Ai vậy…”
“Xin chào, xin hỏi anh là gì của Ngô Mạc Liên…”
Còn chưa hỏi xong thì bên kia vang lên tiếng “tút tút”.
Ninh Vũ Phi bất lực, tại sao người nhà của bà Ngô lại như vậy.
“Không liên lạc được à?” Bác sĩ hỏi.
“Bác sĩ à, bây giờ tôi chính là người nhà của bệnh nhân, rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Là ung thư gan giai đoạn cuối, đã bỏ lỡ cơ hội phẫu thuật điều trị, bây giờ chỉ có thể điều trị bằng hóa trị và thuốc.” Bác sĩ trả lời.
Ung thư gan giai đoạn cuối đã quyết định sống chết của một người, là tình trạng bệnh cực kì nghiêm trọng.
“Bác sĩ xem thử cái này đi?”
Một cô y tá đưa bản báo cáo qua, bác sĩ đọc rồi lên tiếng: “Hỏng bét, tại sao lại có nhiều bệnh nền trên một cơ thể thế kia.”
“Cho tôi xem!”
Theo như bản báo cáo, bà Ngô không chỉ bệnh thư gan giai đoạn cuối mà còn bị viêm khớp, bệnh phong thấp, bệnh tim và một thứ cũng rất nghiêm trọng, đó chính là u não.
“Nếu cô cậu là con của người lớn tuổi này, chắc hẳn hai người phải thấy rất xấu hổ.” Bác sĩ nói.
Đường Tố Nga nói: “Bác sĩ chớ hiểu lầm. Bà Ngô không phải người thân của chúng tôi nhưng hồi còn khỏe mạnh, bà ấy đối xử chúng tôi như người nhà.”
“Vậy ung thư gan này còn sống bao lâu nữa bác sĩ?”
“Tối đa hai tháng.”
“Ninh Vũ Phi hỏi lại: “Vậy mọi người nắm chắc bao nhiêu phần trăm bệnh u não?”
“Mức độ mạo hiểm rất lớn, bởi vì u não cần phẫu thuật, hai người phải suy nghĩ cho kĩ, tôi tôn trọng quyết định của cả hai. Mặc dù loại bỏ u não nhưng căn bệnh ung thư gan có thể cướp đi mạng sống của bệnh nhân bất cứ lúc nào trong vòng hai tháng này.”
Ý của bác sĩ chính là có cứu cũng vô ích. Mặc dù nó tàn nhẫn nhưng là sự thật.
Ninh Vũ Phi không quan tâm nhiều, nói: “Tôi muốn nói chuyện với viện trưởng các người.”
“Được thôi!”
Bệnh viện này chính là bệnh viện của Lưu Hà Đình, nếu bác sĩ không nắm chắc thì sẽ đến đây.
Viện trưởng nghe Ninh Vũ Phi tới thì nhanh chóng chạy từ nhà đến.
“Cậu Ninh à, tôi đã hiểu tình hình rồi. Yên tâm đi, bệnh viện chúng tôi sẽ dốc lòng phối hợp với cậu.”
“Tôi cảm ơn ông!”