Mục lục
Y Vương vạn Dặm Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người phụ nữ nhìn về phía cửa phòng bếp, Ninh Vũ Phi nhanh chóng nghiêm nghị đáp: "Không, không có gì."



“Không thành thật chút nào!” Lăng Bảo Châu liếc nhìn Ninh Vũ Phi.



Ninh Vũ Phi sờ sờ cái mũi, Lăng Bảo Châu ánh mắt thực sự là sắc bén.



"Tôi đi nấu cho mọi người á."



Một lúc sau, Tư Đồ Y Nhạn bước vào giúp Ninh Vũ Phi, sau một thời gian học tập, cô ấy đã có thể thái rau thành thạo rồi.




Ninh Vũ Phi liếc nhìn về phía cửa, sau đó nghiêng người hỏi: "Y Nhạn?"



Gì...



Đột nhiên anh đến gần khiến Tư Đồ Y Nhạn cảm thấy sợ hãi, và nói một cách khó hiểu: "Vũ Phi, cậu sao thế, cậu đang làm tôi sợ?"



Ninh Vũ Phi sắc mặt tối sầm lại, sau đó nhìn về phía cửa hỏi: "Chiều nay làm sao vậy, sao không cho tôi vào?"



"Không, có chuyện như vậy sao? Có vẻ không có gì cả."



Tư Đồ Y Nhạn cười nham nhở và tiếp tục thái rau.





Truyện đề cử: Rung Động Vô Thời Hạn



Có điều gì đó gian xảo, quá xảo trá, chắc hẳn họ đang giấu mình điều gì đó.



Trong khi ăn, Ninh Vũ Phi vừa quan sát nhất cử nhất động của ba người phụ nữ, Lăng Bảo Châu thấy vậy đá vào chân Ninh Vũ Phi dưới gầm bàn.



“Ăn thì ăn đi?” Lăng Bảo Châu phải bảo vệ an toàn cho đồng đội của mình.



Ninh Vũ Phi, con sói độc ác luôn có khuôn mặt người và dã tâm của dã thú.



Ninh Vũ Phi sợ hãi liếc mắt nhìn, lập tức cúi đầu ăn cơm, không dám nhìn tiếp.



"Chị Bảo Châu, tối nay chúng ta đến trung tâm mua sắm đi, kem đánh răng, đồ thiết yếu hàng ngày của em sắp hết rồi."



Đường Tố Nga nói: "Em vẫn muốn mua một bộ đồ ngủ. Chị Bảo Châu, nếu có thời gian, chúng ta cùng nhau đi đi."



"Hì hì, chị Bảo Châu cả ngày đi làm mệt rồi, để tôi đi với các cậu, thế nào?"



"Không đời nào!"



Ba người phụ nữ gần như nhất trí từ chối, để lại Ninh Vũ Phi bất lực đắm chìm trong bữa ăn.



"Chị Bảo Châu, đi thôi, chúng ta đi dạo một lát rồi về nhà."



Vì Ninh Vũ Phi không được phép đi, đó là các thứ dành riêng cho con gái, và Lăng Bảo Châu cũng cần mua một thứ gì đó cho mình.



“Thôi, ăn tối đi.” Lăng Bảo Châu nói tiếp: “Ninh Vũ Phi, tối nay cậu rửa bát đĩa đi!



“Tuần có 7 ngày thì có tới 5 ngày đều là tôi rửa bát rồi.” Ninh Vũ Phi lẩm bẩm.



“Cậu có ý kiến gì à?” Lăng Bảo Châu hỏi.



Ninh Vũ Phi vội lắc đầu, anh không dám than thở nữa.



“Vũ Phi, nếu anh thấy bất công thì tối mai bọn em giúp anh.”



"Được rồi, được rồi."



Sau khi ăn tối xong, Lăng Bảo Châu và những người khác đi ra ngoài, cả phòng khách trong phút chốc yên tĩnh lại khiến người ta cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ.



Sau đó, các cô gái đang đi về phía thành phố, Lăng Bảo Châu lái xe, còn Đường Tố Nga và các cô gái kia đang trò chuyện phía sau.



Đột nhiên, một người xuất hiện giữa đường.



Lăng Bảo Châu đồng tử mở to, vô thức đạp phanh.



Rít lên--



“A!”



Ba người phụ nữ đập mạnh vào lưng ghế theo quán tính.



Giang Vị Noãn che trán hỏi: "Chị Bảo Châu, có chuyện gì vậy?"



"Các em không sao chứ, vừa rồi có người đột nhiên xuất hiện ở phía trước, và bây giờ...đã biến mất."



"Các em đừng xuống vội."



Lăng Bảo Châu cởi dây an toàn rồi đi kiểm tra, quả nhiên vừa rồi có một người xuất hiện ở đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK