Mục lục
Y Vương vạn Dặm Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì ông chủ cũng là một người thành thật, lúc đó Ninh Vũ Phi cùng ông ấy tán gẫu một hồi, cho nên ông chủ vẫn có ấn tượng sâu sắc với Ninh Vũ Phi, vừa nhìn đã có thể nhận ra.



Ninh Vũ Phi bất lực nói: “Ông chủ, tôi quả thực tới đây lấy điện thoại, nhưng lại gặp chuyện này…”



“Xin chào, tôi là cảnh sát, vợ của ông nói cậu ấy khiếm nhã với vợ của ông, hiện giờ tôi muốn xem camera.” Lăng Bảo Châu nói.



Cái gì, khiếm nhã?




Ông chủ nhìn vợ của mình và Ninh Vũ Phi, chuyện này làm sao có thể? Một chàng trai như vậy làm sao có thể có ý đồ với người vợ xấu xí của mình?



“Không có camera, camera bị hỏng từ lâu rồi.” Bà chủ nói. Kiếm Hiệp Hay



“Tôi đã sửa rồi, hiện giờ có thể xem.”



Vừa nghe thấy câu này, bà chủ lập tức gầm lên: “Ông sửa rồi tại sao không nói cho tôi?”



“Tôi nói cho bà làm gì, bà ngày nào cũng đánh mạt chược, có quan tâm chuyện làm ăn ở cửa hàng đâu?” Ông chủ lập tức mắng.





Là một người đàn ông, ông ấy đương nhiên không hy vọng vợ mình bị người khác giở trò, nhưng cũng không muốn người khác bị chính vợ mình vu cáo hãm hại, điều này sẽ hủy hoại danh tiếng của người khác.



“Cảnh sát, hiện tại tôi sẽ đi trích xuất camera xem, cô đi cùng tôi.”



Sau khi theo dõi camera, người đàn ông không khỏi tức giận chỉ tay vào mặt vợ và quát: “Bà… đã cố tình gây sự, còn dám vu cáo hãm hại người ta?”



Lăng Bảo Châu cũng nói với vẻ mặt không vui: “Bây giờ bà còn muốn nói gì nữa không?”



“Tôi…”



Những người đang hóng biến bên ngoài cũng đã hiểu ra, bà chủ này cố ý vu cáo hãm hại Ninh Vũ Phi.



Chỉ chỉ trỏ trỏ vào bà chủ.



“Người này còn không nhìn xem bộ dạng mình như thế nào, bao nhiêu tuổi rồi, mà bà ta còn mở miệng nói thanh niên nhà người ta sàm sỡ mình.”



“Đúng vậy, loại người này da mặt cũng quá dày rồi, là ai cho ba ta dũng khí, mà không biết xấu hổ?”



Bà chủ vẫn không cam lòng, kéo người đàn ông của mình: “Ông có ý gì vậy, tại sao giúp người ngoài mà không giúp tôi?”



Bốp!



Ông chủ lập tức tức giận tát một cái, quát lên: “Bà câm miệng lại, xem bộ dạng của bà như thế nào, bà cho rằng trát lên mặt một chút phấn son là trở thành đại minh tinh hả, mọi người nhìn thấy bà đều muốn sàm sỡ bà sao?”



Hiện giờ ông chủ thực sự cả đầu đầy tức giận, hét vào mặt bà chủ.



Lăng Bảo Châu nói: “Ninh Vũ Phi, anh có cần truy cứu trách nhiệm không?”



“Bỏ đi, trả lại sự trong sạch cho tôi là được rồi.”



Ông chủ lập tức đi tới thùng rác lấy điện thoại ra, nói với Ninh Vũ Phi: “Chàng trai, thực sự xin lỗi, đây là điện thoại, đây là ổ USB, việc này tôi thực sự xin lỗi cậu.”



“Đây là bất hạnh của ông, ông chủ hãy tự lo cho bản thân.” Ninh Vũ Phi chuẩn bị trả tiền.



“Đừng, chuyện này cậu không truy cứu, tôi đã rất cảm kích rồi, số tiền này tôi không thể nhận.”



Ninh Vũ Phi gật đầu lấy điện thoại rời đi, bởi vì Ninh Vũ Phi đã không truy cứu trách nhiệm, cho nên Lăng Bảo Châu cũng chỉ nói miệng một bài giáo huấn phê bình.



Sau đó đi ra ngoài tìm Ninh Vũ Phi, nói: “Cậu đúng là nhiều thị phi, đi đâu cũng gặp rắc rối.”



“Có cách nào đâu, có lẽ là do tôi quá đẹp trai.”



“Đúng là không biết xấu hổ, tôi thấy cậu còn gây rắc rối nhiều hơn góa phụ.” Lăng Bảo Châu lên xe chuẩn bị rời khỏi.



Ninh Vũ Phi vội vàng leo lên theo, nói: “Chị Bảo Châu, làm người tốt đến cùng, đưa tôi đến Long Diệu được không?”



“Cậu…” Lăng Bảo Châu rất muốn một chân đạp Ninh Vũ Phi xuống dưới, những nghĩ đến hôn nay mình có thể giống như người vô sự, cũng nhờ khá nhiều vào bát thuốc tối hôm qua của Ninh Vũ Phi, nên thay đổi lời nói: “Thắt dây an toàn vào.”



“Được!”



Ninh Vũ Phi loăng quăng cả buổi chiều, may mà bây giờ vẫn chưa tan học.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK