"Ninh Vũ Phi, vừa rồi cậu làm gì vậy, cậu có biết làm như vậy rất nguy hiểm không?" Lăng Bảo Châu lo lắng nói.
"Hì hì, tôi đây không phải là tin tưởng mọi người sao!" Ninh Vũ Phi toét miệng cười.
Sau khi Lăng Bảo Châu xác nhận hung thủ đã chết liền cất súng đi và nói: "Lần sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa."
"Được!"
"Vũ Phi, anh thực sự làm tôi sợ chết khiếp, vừa rồi nhảy xuống không sao chứ?" Giang Vị Noãn hỏi.
"Không sao, đi thôi!"
Ninh Vũ Phi khoác tay lên vai Giang Vị Noãn, hai người trở lại bên trong bệnh viện.
"Vị Noãn, chúng ta về nhà thôi, tôi không muốn nằm viện nữa!"
"Nhưng vết thương của anh vẫn chưa khỏi mà?" Giang Vị Noãn nói: "Ít nhất phải đợi đến khi vết thương của anh lành hẳn đã chứ?"
"Tôi không sao, vết thương đã lành bảy tám phần rồi, không sao đâu."
Giang Vị Noãn đẩy cánh tay anh ra, hỏi: "Tôi không tin, còn nữa sao anh lại tỉnh dậy nhanh như vậy? Hay là anh vốn đã tỉnh rồi lại giả vờ ngủ?"
"Chuyện này... thực ra đêm qua tôi đã tỉnh rồi. Vì để bắt được tên sát thủ này, tôi và chị Bảo Châu đã sớm lên kế hoạch."
"Vậy còn được, hừ, thật là, khiến tôi lo lắng cho anh lâu như vậy."
"Hì hì, đi thôi, để bù đắp cho cô, tối mai chúng ta đi ăn cơm, tôi mời?"
Nghe vậy, Giang Vị Noãn liếc mắt một cái: "Cũng được, nhưng vết thương của anh thật sự không sao chứ?"
"Không sao, tốt lắm, đi thôi!"
Ninh Vũ Phi đến quầy lễ tân làm thủ tục xuất viện, thậm chí không muốn ở lại bệnh viện một giây phút nào nữa.
Lúc chuẩn bị rời đi thì gặp Lăng Bảo Châu, cô ta hỏi: "Ninh Vũ Phi, cậu chuẩn bị xuất viện à?"
"Đúng vậy, vết thương đã lành, thì tôi ở lại bệnh viện làm gì chứ?"
"Được rồi, hai người về trước đi, trên đường chú ý an toàn!"
Thời điểm tối qua Lăng Bảo Châu gác đêm, Ninh Vũ Phi đã tỉnh, vì vậy hai người đã cùng nhau vạch ra kế hoạch này, không ngờ tên sát thủ lại thực sự bị lọt lưới.
Dựa theo bản năng của một sát thủ chuyên nghiệp, chỉ khi nào mục tiêu của mình chết mới có thể dừng tấn công.
Ninh Vũ Phi đã tận dụng chính điểm này, biết rõ Bạch Lăng nhất định sẽ không bỏ cuộc, nên để Lăng Bảo Châu tiếp tục dẫn theo người lục soát, chỉ cần sát thủ xông vào tấn công, lập tức sẽ bị camera nhỏ như lỗ kim chụp lại.
Điều này cũng giúp cho cảnh sát có mặt kịp thời để chứng kiến hiện trường.
Sau khi trở về biệt thự, Ninh Vũ Phi về phòng của mình, cởi bỏ hết băng gạc trên người ra.
Phía trên vết thương đã đóng vảy, làn da mới đang dần được tái tạo lại, chưa tới hai ngày nữa sẽ khỏi hẳn.
Ninh Vũ Phi có được khả năng chữa bệnh thần kỳ này, tất cả là nhờ công của sư phụ khi còn nhỏ đã cho anh uống không ít thảo dược.
Cộng với công pháp tập luyện thần thông và hùng mạnh, Ninh Vũ Phi không chỉ sở hữu năng lực tự phục hồi mạnh mẽ mà còn có thể chống lại hơn 90% các loại độc tố.
Chuyện này nói ra chắc chắn không ai tin, Ninh Vũ Phi lúc đầu cũng không tin, sau đó Lý Thương Cát trực tiếp bỏ một con rắn vào trong chăn của Ninh Vũ Phi.
Sau khi bị cắn một cái, Ninh Vũ Phi vẫn có thể chạy nhảy hoạt bát như bình thường, lúc đó anh mới tin.
Tuy nhiên năng lực tự phục hồi này chỉ có thể chữa lành một số vết thương bên ngoài, còn nếu là gãy tay gãy chân thì không có cách nào chữa khỏi được.
“Cộc cộc cộc, Vũ Phi, anh làm gì trong đó vậy?” Giọng nói của Giang Vị Noãn truyền tới.
Ninh Vũ Phi kêu lên: "Không có gì, tôi rửa mặt xong sẽ ra ngay. À đúng rồi, cô báo cho Tố Nga và Y Nhạn, bảo bọn họ không cần lo lắng cho tôi."
"Được!"
Ninh Vũ Phi rửa mặt xong liền đi ra ngoài, Giang Vị Noãn bước tới nhìn về sau lưng anh, ngạc nhiên nói: "Vũ Phi, có phải anh là siêu anh hùng trong truyền thuyết không? Vết thương hồi phục nhanh như vậy?"
"Tôi không phải là siêu anh hùng, mất máu nhiều vẫn sẽ dẫn đến tử vong."