Sau khi đọc địa chỉ cho Vân Liên, Trần Thành Hạo thấy miệng Ninh Vũ Phi cứ ói máu mãi chẳng ngừng, tây trang trên người cũng bị nhuốm bởi máu tươi.
"Vũ Phi, cậu kiên trì chút, kiên trì chút nha."
Dù sao Trần Thành Hạo cũng là con trai, biết không thể nào ngồi đó chờ chết, cậu ta vội vã thử rồ ga xe mình.
Nhưng xe bị hư hại nghiêm trọng không thể nổ máy được nữa, đành thử mở máy chiếc xe tải ở đằng xa.
Có thể bởi vì tông người nên xe tải cũng không nổ máy nổi.
Cuối cùng không có cách nào khác, dựa vào thể lực của mình mà cõng Ninh Vũ Phi đi về phía trước, hi vọng có thể gọi một chiếc xe.
Ninh Vũ Phi đã hôn mê, máu tươi từ trên cánh tay nhỏ từng giọt từng giọt xuống.
Khoảng chừng mười phút sau, một chiếc xe chạy với tốc độ cao lái tới, dừng trước mặt hai người.
Vân Liên đi xuống xe, sốt sắng gọi: "Vũ Phi, Vũ Phi?"
"Nhanh lên, mau đi bệnh viện!"
"Đỡ cậu ấy lên xe!"
Rừm!
Tiếng động cơ xe gừ lên, xe chạy về phía một bệnh viện gần nhất.
Trong lúc đó Vân Liên cũng nắm tình hình chuyện đã xảy ra, lập tức cho người đến hiện trường xử lý thi thể, đỡ bị cảnh sát phát hiện, giết người cũng không phải chuyện đơn giản gì.
Trong bệnh viện, Ninh Vũ Phi nhìn từng ngọn đèn sáng trên trần nhà, rồi nhìn về phía Vân Liên, nhỏ giọng nói: "Chị Liên... chị đừng nói cho... mấy... sư tỷ của tôi."
"Ừ, Vũ Phi, sẽ không sao đâu mà." Vân Liên đồng ý với cậu.
Chờ sau khi Ninh Vũ Phi được đưa vào phòng cấp cứu, Vân Liên lấy điện thoại ra, giận dữ phân phó: "Điều tra cho tôi rốt cuộc là ai ra tay, có tin thì báo cho tôi biết trước."
Vân Liên lại nhìn về phía Trần Thành Hạo, hỏi cậu: "Cậu là bạn họ của Vũ Phi đúng không?"
"Đúng vậy, Vũ Phi không sao chứ? Đều do tôi, Vũ Phi không muốn tôi bị xe tông phải nên mới không thể thoát thân." Trần Thành Hạo tự trách.
"Không sao đâu, chuyện này coi như chết trong bụng cậu đi, giữ bí mật này giùm cho Vũ Phi!"
"Dạ!"
Lần cấp cứu này thực hiện suốt hơn hai tiếng đồng hồ, lúc này mới thấy bác sĩ đi ra ngoài khỏi phòng cấp cứu.
Vân Liên đi đến hỏi: "Bác sĩ, cậu ấy thế nào rồi?"
"Yên tâm đi, tuy rằng dáng vóc cậu ấy không đô con nhưng mà khỏe thật đấy, người bình thường bị thương thế này thì thật sự khó mà sống nỗi, nhưng bây giờ cậu ấy không sao rồi, nghỉ ngơi vài hôm là có thể tỉnh lại thôi." Bác sĩ cũng vô cùng khâm phục mà nói.
"Vâng, cảm ơn bác sĩ!"
Nghe bác sĩ nói thế, Trần Thành Hạo cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, gọi cho ba mẹ báo đêm nay mình không về.
Đêm nay nếu cậu trở về cũng không thể nào an tâm cho nỗi.
Lúc Ninh Vũ Phi được đưa về phòng bệnh, bỗng dưng Tần Minh Nguyệt lại xuất hiện trong bệnh viện, còn dẫn theo hai vệ sĩ phía sau.
Nhìn thấy Ninh Vũ Phi nằm trên giường bệnh, cô ấy nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
“Cô là ai?” Vân Liên không nhân ra Tần Minh Nguyệt.
“Tôi, Tần Minh Nguyệt, là trợ lý hành chính của Liễu Việt Yến, sư tỷ của Vũ Phi, tôi có quyền biết chuyện gì đã xảy ra với Vũ Phi.” Tần Minh Nguyệt nói.
Nghe vậy, Vân Liên nói những gì mình biết cho cô ấy nghe.
Tần Minh Nguyệt nhíu mày, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Liễu Việt Yến.
Thế nhưng Vân Liên cũng đi theo ra cửa, lại nói: "Lúc Vũ Phi chuẩn bị vào phòng cấp cứu có dặn mong chúng ta sẽ không nói cho mấy sư tỷ của cậu ấy, không để các cô ấy phải lo lắng, cho nên cô cũng đừng tự ý gọi báo như vậy."
Tần Minh Nguyệt đặt điện thoại xuống: "Vũ Phi sẽ không bị sát thủ tập kích đó chứ?"
"Cái này tôi cũng không rõ lắm, tôi biết Lệ Khuynh Thành, tam sư tỷ của Vũ Phi, tôi đã cho người đi điều tra, tin chắc chẳng mấy chốc nữa sẽ có kết quả thôi."
"Được, nếu có tin tức cũng phải báo ngay cho tôi đấy!"
"Không thành vấn đề!"
Ở bên kia, Âu Dương Minh Khánh kia vô cùng hưng phấn, vô cùng muốn nhận được tin Ninh Vũ Phi đã bị giết chết.
Để giết chết Ninh Vũ Phi, anh ta đã tốn không ít tiền đấy.