“Không có gì, tôi đi đây, vất vả cho mọi người khi phải chăm sóc cho Vị Noãn rồi.”
Giang Trấn Hải bất lực: “Trên đường đi thì con nhớ cẩn thận một chút nhé.”
Đợi sau khi Ninh Vũ Phi đi rồi, Giang Trấn Hải đi vào trong phòng bệnh, Giang Vị Noãn hỏi: “Ba, có phải là Vũ Phi tới không, sao lại không cho anh ấy vào vậy?”
“Vị Noãn à, không phải là Vũ Phi đâu, chỉ là một người bạn của ba con thôi, không cần quan tâm làm gì, con phải dưỡng bệnh cho tốt đi.” Dương Tú Tú giành nói trước.
Bây giờ Giang Trấn Hải còn có thể nói gì được nữa, ông ấy thở dài rồi ngồi xuống bên cạnh.
Giang Vị Noãn vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Ba, có phải là Vũ Phi đang bận chuyện gì không? Lâu lắm rồi con chưa được gặp anh ấy nữa, điện thoại của con đâu?”
“Vị Noãn, sau này nghe lời mẹ một chút, đừng có qua lại gì với Ninh Vũ Phi nữa. Ở bên cạnh cậu ta có quá nhiều nguy hiểm, lần sau ai rồi cũng sẽ xảy ra chuyện thôi.” Dương Tú Tú nói.
“Mẹ, sao mẹ lại vẫn có ý kiến về Vũ Phi thế ạ? Anh ấy đã giúp đỡ con rất nhiều rồi. Chuyện lần này cũng là con tự nguyện thôi, mẹ đừng trách Vũ Phi nữa.”
Giang Vị Noãn hơi tức giận nói, sao mẹ cô lại không nhìn ra được mặt tốt của Ninh Vũ Phi vậy chứ.
Chuyện này khiến Dương Tú Tú tức giận: “Vị Noãn, sao con không chịu nghe lời mẹ vậy hả? Lúc trước con chẳng có chuyện gì cả, rất vui vẻ, nhưng mà sau khi Ninh Vũ Phi kia xuất hiện thì ba lần bảy lượt xảy ra chuyện. Con ở bên cạnh một người như vậy thì sao mẹ có thể yên tâm được?”
“Mẹ, mẹ hoàn toàn không hiểu Vũ Phi gì cả.” Giang Vị Noãn trốn vào trong chăn.
Dương Tú Tú nói: “Được, mọi người đều đứng về phía Ninh Vũ Phi kia hết đúng không? Được rồi, cậu ta mới là người nhà của mấy người, được chưa hả?”
“Mẹ nó à, bà cũng đủ rồi đó, đừng có chuyện gì cũng đổ hết lên đầu Ninh Vũ Phi như thế. Không có cậu ấy thì lấy ai đâu mà chữa bệnh cho ba tôi, lần trước nhà chúng ta suýt chút nữa phải sinh ly tử biệt cũng là Ninh Vũ Phi đã cứu chúng ta, Vị Noãn cũng là do cậu ấy cứu. Thế bà muốn thế nào nữa, chẳng lẽ bà muốn sống vất vưởng ở bên ngoài như cháu trai của bà à?”
Giang Trấn Hải nhịn không được mà nói, thật sự ông ấy không thể hiểu nổi một người phụ nữ thông minh khéo léo như bà ấy lại không thể thay đổi suy nghĩ của mình về Ninh Vũ Phi chứ.
“Giang Trấn Hải, nếu như không có Ninh Vũ Phi xuất hiện thì nhà chúng ta sẽ xảy ra những chuyện như vậy à? Tân Thiệp thế nào rồi? Ngoại trừ Vị Noãn nhà chúng ta ra thì chẳng phải Ninh Vũ Phi cậu ta cũng đang sống chung với đám con gái khác à?”
“Chứng tỏ cái gì, con bé của nhà họ Tư Đồ, con gái của một Đông y đức cao vọng trọng, một người là nữ cảnh sát, bọn họ có chỗ nào không chút bằng Vị Noãn nhà chúng ta đâu? Bọn họ xuất sắc như thế thì sao phải chọn ở bên cạnh Ninh Vũ Phi, chứng tỏ là Ninh Vũ Phi cũng rất xuất sắc.”
Giọng nói của Giang Trấn Hải vẫn to tiếng, thật sự là không biết phải nói như thế nào nữa rồi.
“Ba mẹ đủ rồi đó, bây giờ con muốn nghỉ ngơi một mình.” Giang Vị Noãn chui vào trong chăn nói.
Lúc này mọi người mới dừng lại, Giang Trấn Hải đi ra ngoài và trở về công ty giải quyết một số chuyện.
Lúc này Ninh Vũ Phi đến phòng làm việc của viện trưởng, sau khi đi ra thì thấy một ông cụ hơn 80 tuổi cầm theo túi giẻ lau, bộ đồ màu xanh đậm đã bị giặt thành máu trắng.
Trong tay cầm một cái máy người già, đang không ngừng lau nước mắt.
Ninh Vũ Phi vô cùng ngạc nhiên, một người tuổi đã cao như vậy rồi tại sao tới bệnh viện khám bệnh mà lại không có con cái đi cùng, hơn nữa lại còn không như thế nữa?
Vậy nên anh đã đi qua và thân thiện hỏi: “Ông cụ ơi, ông bị làm sao vậy ạ?”
“Không sao, không sao!”
Ông cụ rời đi trong bất lực, chỉ thấy một người đàn ông trung niên chạy tới, trực tiếp hét lên với ông cụ: “Ông tới bệnh viện làm gì thế hả, nhà chúng ta có tiền để chữa bệnh à, hay ông muốn chúng tôi gánh nợ cho ông hả?”
Sau khi nói xong người đàn ông kia đẩy ông cụ ngã xuống đất, ông cụ nói: “Con trai à, ba thực sự không thể chịu đựng bệnh nổi nữa rồi, nhưng mà con yên tâm đi, ba sẽ không liên lụy đến các con đâu, ba về lấy tiền dưỡng lão của ba để chữa bệnh.”
“Còn tiền dưỡng lão cơ à, đi về với tôi…”
Người đàn ông trung niên kéo ông cụ lên và lôi đi.