Nhưng còn chưa kịp thuyết phục gì đã thấy con trai mình ngã từ tầng ba mươi xuống nền xi măng bên dưới.
“Bịch…”
Một tiếng vang trầm đục vang lên, máu thịt Âu Dương Minh Khánh văng tung tóe, chỉ thiếu điều ngã đến văng nội tạng ra ngoài nữa thôi.
Không một ai dám nhìn thẳng, cảnh tượng quá thảm thiết.
Trên tầng thượng, cảnh sát đang cứu Ninh Vũ Phi và Tư Đồ Y Nhạn lên.
Tư Đồ Y Nhạn lập tức ôm lấy Ninh Vũ Phi khóc lớn: “Vũ Phi, cậu nhất định không được xảy ra chuyện gì, nhất định phải gắng gượng lên.”
“Khụ khụ… Mau đưa tôi đến bệnh viện, nếu không máu cũng chảy sạch hết bây giờ.”
Ninh Vũ Phi nói.
“Mau đưa người đi nhanh lên.”
Lăng Bảo Châu nói.
“Được!”
Một vị cảnh sát cõng Ninh Vũ Phi xuống, còn lại thì giao cho bác sĩ đưa anh đi bệnh viện.
Âu Dương Chấn Hưng nhìn thi thể con trai mình, trên mặt xám xanh, trong mắt tràn đầy sát ý.
Lúc ông ta nhìn thấy Ninh Vũ Phi được đưa vào xe cứu thương, sát ý trong mắt ông ta càng thêm đậm, thấp giọng nói: “Đi!”
“Thế nhưng thi thể của cậu chủ?”
“Trở về rồi nói.”
Âu Dương Chấn Hưng không ngốc, bây giờ mà xung đột với cảnh sát thì không có gì tốt cả.
Trong bệnh viện, Trần Thành Hạo và Diêu Dư đang tản bộ, kết quả là nhìn thấy Ninh Vũ Phi máu me đầy người, được khiêng xuống từ trong xe cứu hộ.
“Người kia nhìn rất giống Vũ Phi nhỉ?”
Trần Thành Hạo tranh thủ thời gian chạy đến.
Chạy theo thì mới biết được, đó thật sự là Ninh Vũ Phi, sốt ruột hô: “Phi, Phi à, cậu làm sao thế, trời ơi, cứ như ai ngâm cậu trong máu vậy?”
Ninh Vũ Phi bị đẩy ngay vào phòng cấp cứu, Trần Thành Hạo nhìn thấy Tư Đồ Y Nhạn cũng đầy máu, hỏi: “Hot girl trường, có chuyện gì thế, sao cậu và Vũ Phi đều thành ra như thế này?”
“Đều là tôi hại cậu ấy.”
Tư Đồ Y Nhạn khóc.
Lăng Bảo Châu cũng theo đến nơi, nói: “Y Nhạn, đừng khóc, Ninh Vũ Phi sẽ không sao đâu, mà cũng không phải là lỗi của em.”
“Ôi chao, Vũ Phi à, cậu đừng có xảy ra chuyện gì đó.”
Hai tiếng đồng hồ dài đằng đẵng trôi qua, Ninh Vũ Phi rốt cuộc được đẩy ra.
Bác sĩ nói: “Yên tâm đi, đạn không làm bị thương những chỗ hiểm, đã qua cơn nguy kịch rồi.”
“Vậy là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”
Trần Thành Hạo thở ra một hơi.
Mọi người đi theo Ninh Vũ Phi vào phòng bệnh, Lăng Bảo Châu phải đi giải quyết chuyện này, không thể tiếp tục đợi ở đây.
Trần Thành Hạo nói: “Hot girl trường này, Vũ Phi không sao rồi, cậu cũng tranh thủ đi theo y tá xử lý vết thương của cậu đi.”
“Không có chuyện gì đâu, tôi không sao.”
Nhóm người Giang Vị Noãn biết được Ninh Vũ Phàm xảy ra chuyện, cũng vội vàng chạy đến
Trong một lúc mà cả ba hot girl trường đều xuất hiện, Trần Thành Hạo thấy mà ước ao ghen tị, tại sao mình sinh ra lại không có cái số này nhỉ.
“Đi thôi, nhìn cái gì thế!”
Diêu Dự nắm chặt lỗ tai Trần Thành Hạo, kéo ra bên ngoài.
Trong biệt thự lớn của nhà Âu Dương.
Âu Dương Chấn Hưng sau khi trở về thì bắt đầu nổi trận lôi đình, ném hết toàn bộ những thứ có thể ném để hả giận.
Toàn bộ phòng khách trở thành một bãi hỗn độn chỉ trong nháy mắt, nhóm người hầu run rẩy đứng, cúi đầu không dám nhìn, sợ mình cũng sẽ trở thành đối tượng trút giận.
Ông quản gia vội vàng đi từ bên ngoài vào, nhìn thấy khắp nơi đều dơ bẩn lộn xộn, bèn bảo nhóm người hầu nhanh đi ra ngoài đi.