Mục lục
Nhà Thiết Kế Trò Chơi Kinh Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chúc mừng sinh nhật!”

Giữa ánh đèn trong phòng khách chiếu vào tấm khăn trải bàn vàng nhạt trông vô cùng ấm áp kia, bố và mẹ cùng mang chiếc bánh sinh nhật bước vào phòng.

Họ không bao giờ tan tầm về nhà mà mang theo tâm trạng bực dọc cả. Họ vẫn luôn tươi cười và dù bận rộn cả ngày thì cũng chẳng hề mảy may mệt mỏi.

Vén rèm nhà bếp lên, Cao Mệnh bèn dọn bữa ăn vừa mới được chuẩn bị xong ra bàn. Hắn không nói chuyện với bố mẹ, chỉ ngồi ăn một mình cạnh bàn.

“Thằng nhóc này…” Lắc đầu bất lực, ông bố cởi áo mưa và giày cao su ra, sau đó đặt đôi giày cạnh chân mẹ.

Ông bố trong bộ âu phục phẳng phiu trông rất lịch thiệp, cao ráo và đẹp trai; trong khi đó, bà mẹ mặc áo sơ mi trắng, quần jean, nom vừa dịu dàng, vừa già dặn. Khen ngợi một câu về tài nấu nướng của Cao Mệnh xong, bà bèn ném mấy bộ quần áo bẩn vừa thay vào nhà tắm.

Có tiếng nước chảy vang lên. Sau khi người mẹ rửa tay xong, trên bồn rửa vẫn còn dính lại vài giọt chất lỏng màu đỏ sậm.

“Hôm nay là sinh nhật của con. Dù công việc có bận thế nào chăng nữa, bố và mẹ cũng cố gắng về sớm cùng con mà.”

Dường như Cao Mệnh không hề nghe thấy giọng nói của bố mẹ mình. Hắn chỉ cúi đầu, chăm chú lắng nghe bản tin thời sự trên TV.

“Kẻ sát nhân đêm mưa lại xuất hiện! Đây là vụ án mạng thứ ba tại khu phố cổ của chúng ta rồi!”

“Cảnh sát đã xác định được nghi phạm! Mọi người, xin đừng lo lắng, chỉ cần khóa chặt cửa chính và cửa sổ, cố gắng đừng ra ngoài quá muộn vào ban đêm!”

Cơn mưa to nện mạnh vào vách kính cửa sổ. Cơn cuồng phong bên ngoài vẽ nên một bức tranh tương phản rõ rệt khi so sánh với khung cảnh tươi sáng từ bữa ăn nóng hôi hổi bên trong ngôi nhà.

“Tại sao con cứ thích xem mấy loại tin tức thế này?” Bố cầm re-mote TV lên, hơi lo lắng: “Có một vài nhà đài cứ thích mượn sự bất an và xui xẻo của người dân để tạo điểm nhấn thôi.”

Cao Mệnh không hề trả lời, chỉ lặng lẽ dời ánh mắt, quan sát căn phòng nhỏ ấm áp này.

Toàn bộ vách tường đều được dán lớp phủ và mặt sơn cách âm. Chỉ cần không xảy ra tình trạng xô xát quá bạo lực, những người hàng xóm xung quanh chắc chắn sẽ không thể biết bên trong ngôi nhà này đang xảy ra chuyện gì.

Phòng khách đã đổi một chiếc tủ lạnh mới toanh. Mo-del tủ lạnh này là loại dùng quạt để làm mát không gian bên trong, thế nên khi dùng để bảo quản thịt thì cũng không sản sinh mùi hôi hay mùi đặc biệt.

Trong nhà bếp, có một lượng lớn các túi trữ đồ tươi sống theo kích thước đủ chứa một miếng thịt to cỡ nắm tay, rất thuận tiện để mang theo. Bên dưới quầy bếp là dung dịch làm nóng với tác dụng giúp thịt nhanh thối rữa khi nhúng vào nước. Vậy nên... Sẽ có một phần thịt được giấu trong tủ lạnh, còn một phần khác thì mang ra ngoài, chôn rải rác ở các nơi ư?

Đằng sau cánh cửa nhà tắm có lắp một tấm nhựa chống thấm đủ che đều cả căn phòng. Dường như đây là nơi được dùng để chế biến ‘thịt.’

Tất nhiên, loại thịt cần được chế biến trong nhà tắm chắc chắn không phải là loại thịt phổ biến kia.

Nhìn xuống mặt đất sạch sẽ gọn gàng kia, Cao Mệnh thầm tưởng tượng đến vài hình ảnh bất ổn.

Phong cách trang trí tổng thể của căn phòng hiện tại rất ấm áp, nhưng bàn tay của hắn lại run nhẹ.

“Nào nào, con ăn bánh đi chứ. Bố và mẹ đã bất chấp cơn mưa lớn để mua nó đấy.” Rửa tay xong, người mẹ mở hộp bánh ra, cẩn thận cắm 18 ngọn nến lên mặt bánh.

“Đã 18 ngọn nến rồi…” Năm nay, Cao Mệnh đã 26 tuổi, nhưng số lượng cây nến lại không chính xác.

“Con có nhiều điều ước lắm, đúng không?” Bố thắp nến, còn mẹ đi tắt đèn.

Bóng tối bao trùm cả phòng khách. Ánh lửa bập bùng, hắt lên khuôn mặt của bố mẹ. Họ nhìn chằm chằm vào Cao Mệnh từ bóng tối; gương mặt của cả hai đều nặn ra một nụ cười trông giống hệt nhau.

Trên thực tế, họ thực sự ‘giống hệt nhau’, ngay cả đường cong ở khóe miệng cũng chẳng hề khác biệt.

Cao Mệnh có thể cảm nhận được rằng, dường như cơ thể của ông bố và bà mẹ bên cạnh này đang dần biến đổi tại những vị trí mà ánh nến không thể chiếu sáng đến được.

“Con ước rằng, bố và mẹ có thể ở bên cạnh con mãi mãi.” Đây là lần đầu tiên mà Cao Mệnh lên tiếng kể từ khi bố mẹ về nhà. Kỳ thật, hắn rất yêu bố mẹ, và bố mẹ cũng rất yêu thương hắn. Dù bận rộn đến đâu, họ cũng sẽ về nhà thăm hắn mỗi tối.

Đèn được bật sáng trở lại. Cao Mệnh cảm giác lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn gỡ từng ngọn nến xuống, lau sạch chúng rồi cất vào hộp sắt. Bên trong chiếc hộp này cũng chứa rất nhiều ngọn nến khác.

“Nếu con nói toạc điều ước ra, vậy sẽ không linh nghiệm đâu. Lần sau, con chỉ cần thì thầm trong lòng là được.” Trông bố giống như rất đói bụng, thế nên bắt đầu ăn ngồm ngoàm. Người mẹ nhìn Cao Mệnh bằng ánh mắt trìu mến, sau đó cầm đũa lên, gắp rau cho hắn.

Cao Mệnh không hề chạm vào phần thức ăn mà mình tự nấu. Đặt một miếng bánh sinh nhật trước mặt, hắn lặng lẽ đếm thầm nhịp tim của bản thân trong lúc nhẹ nhàng xoa nắn vết chai trên đầu ngón tay.

“Tin khẩn cấp! Tin khẩn cấp! Sát nhân đêm mưa rất có thể sẽ trốn vào khu dân cư! Xin nhắc lại một lần nữa! Người dân trong khu phố cổ cần đóng chặt cửa chính và cửa sổ, tuyệt đối không bao giờ mở cửa cho người lạ!”

“Theo thông tin từ phía cảnh sát, tên sát nhân đêm mưa có độ tuổi từ 20 đến 30, cao khoảng 1.75 đến 1.85 mét...”

Khoảng 15 phút trôi qua, Cao Mệnh vẫn quan sát tình trạng của bố mẹ mình. Hắn cầm thìa, xắn một mẩu kem nhỏ rồi tự cho vào miệng.

Hương sữa thơm ngào ngạt, mùi vị béo ngậy kia hòa tan trong miệng, như thể cắn một miếng là sẽ nuốt được cả một câu chuyện cổ tích.

Đùng!

Đang định đứng dậy múc canh, người mẹ đột ngột ngã xuống đất. Hai tay của bà vô thức vùng vẫy, trong khi mí mắt dần dần đóng kín lại.

Thấy vợ mình bị ngã, bố của hắn muốn tiến tới dìu bà lên. Thế nhưng mà, ông ta bỗng cảm thấy cơ thể mình nặng nề tựa đeo chì, thậm chí cả cử động cũng khó khăn.

“Liều lượng thuốc hơi cao rồi, tuy không phải lần đầu làm chuyện như thế này nhưng tôi vẫn cảm thấy căng thẳng.”

Tay của Cao Mệnh đã ngừng run. Trước tình huống bố mẹ mình đang ngã xuống đất như thế, ấy vậy mà hắn lại biểu lộ một sắc thái khá kỳ quái trên mặt mình.

“Mình vẫn không hiểu tại sao chuyện này lại xảy ra. Là mình bị tâm thần, hay cả thế giới này đã điên đảo rồi?” Cao Mệnh mở tủ quần áo, lấy ra mấy sợi dây - kiểu dây để trói chặt người mắc bệnh tâm thần ấy - sau đó trói gô bố và mẹ của mình lại.

Tivi vẫn đang tiếp tục phát bản tin về tên sát nhân đêm mưa. Cơn mưa vẫn không ngớt, nhưng vậy thì có liên quan gì đến Cao Mệnh đâu?

Hắn chật vật kéo bố và mẹ ra khỏi phòng, lôi bọn họ đến cửa phòng ngủ.

Cao Mệnh rất yêu bố mẹ mình, mà bố và mẹ cũng rất yêu hắn. Dù bận đến đâu, họ cũng về nhà thăm hắn mỗi tối. Tuy nhiên...

Hắn gồng mạnh, đẩy mở cửa phòng ngủ ra.

Xen lẫn giữa âm thanh xích sắt leng keng, lần lượt từng gương mặt nom vừa lạ lẫm, vừa quen thuộc đang mang theo một nụ cười rùng rợn mà nhìn chằm chằm vào Cao Mệnh!

Phòng ngủ chất đầy bố và mẹ!

Cơ thể của bọn họ bện chặt vào nhau, dính liền cùng một chỗ!

Đường nét trên những khuôn mặt kia... không phải là kiểu mà một ‘con người’ bình thường có thể biểu cảm ra được.

Bố mẹ của Cao Mệnh đều về nhà mỗi đêm, nhưng dường như đó cũng không phải là bố và mẹ của hắn. Ngay cả khi hắn có trói họ lại, thì vẫn luôn có bố mới và mẹ mới sẽ trở về nhà vào mỗi tối tiếp theo!

“Rốt cuộc, chúng có phải là con người hay không? Hay là quái vật? Hay chính là quái vật mang hình dạng con người?”

Miệng dần há to ra - sau khi trông thấy Cao Mệnh - đáy mắt của những người bố và mẹ đang bị trói cùng nhau trong phòng ngủ kia bắt đầu hiện ra tơ máu. Bọn chúng giống như lũ cá mắc cạn, dốc sức vùng vẫy cơ thể một cách tuyệt vọng. Và trong khi giãy giụa kịch liệt như thế, cổ họng của chúng cũng phát ra một âm thanh khàn khàn: Ở ngay đây này!

Ở ngay đây này!!!

Châm một điếu thuốc, Cao Mệnh tựa người vào khung cửa, im lặng quan sát mọi thứ.

Hắn đã bị mắc kẹt trong căn nhà này suốt 3 ngày rồi, mà nguyên nhân của vụ việc là do 3 ngày trước.

Vào đêm lễ Vu Lan, hắn đã xin từ chức ở vị trí cố vấn tâm lý cho nhóm phạm nhân nguy hiểm tại nhà tù Hận Sơn, dự định dành mọi thời gian của bản thân cho công tác sắp xếp và thiết kế trò chơi giải trí.

Lúc 23:00 đêm, hắn bắt chuyến xe buýt cuối cùng từ thành phố Hàm Giang về Hãn Hải. Vào thời điểm ấy, Cao Mệnh đang thiết kế một trò chơi nhỏ trên xe buýt, thuộc loại dùng để tăng cường và nâng cao chất lượng mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình. Vì mưu sinh, hắn còn cài cắm quảng cáo cho cửa hàng bánh ngọt được sở hữu bởi người chủ cho thuê nhà.

Nội dung đại khái chính là mong các bậc phụ huynh có thể dành nhiều thời gian hơn cho con cái, mong họ có thể trở về nhà trò chuyện cùng con mỗi tối và đừng bao giờ lãng quên tình cảm của trẻ nhỏ dù có bận rộn đến đâu. Chăm sóc chính là trách nhiệm, còn đồng hành chính là yêu thương.

Số lượng hành khách trên xe buýt thưa thớt dần. Khoảng 1:00 sáng, chẳng hiểu tại sao mà xe buýt lại dừng bánh trong một đường hầm nào đó. Tháo tai nghe ra, Cao Mệnh đứng dậy kiểm tra xung quanh, để rồi phát hiện chỉ có mỗi mình bị bỏ lại trên xe buýt, thậm chí cả tài xế cũng chẳng thấy đâu.

Hắn kéo hành lý xuống xe, vì nghe thấy đằng trước có tiếng người nói chuyện nên bèn nên lặng lẽ bám theo.

Tuy nhiên, một đoạn rất quan trọng sau đó trong miền ký ức của Cao Mệnh đã bị mất đi mà chẳng rõ vì sao. Thậm chí, hắn còn không rõ mình về nhà bằng cách nào, chỉ mơ hồ nhớ ra là bản thân từng trông thấy một thứ gì đó rất đáng sợ.

Quá thấp thỏm lo âu, Cao Mệnh tự nhốt mình trong nhà. Nhưng đến 3:00 sáng, hắn bị tiếng gõ cửa đánh thức. Khi mở cửa ra, Cao Mệnh lại trông thấy bố và mẹ mình đang đứng ngay ngưỡng cửa với một chiếc bánh sinh nhật trong tay.

Cao Mệnh mời bố mẹ vào nhà. Trong lúc đi lấy dép, hắn chợt nhận được cuộc gọi do mẹ mình gọi đến.

Mẹ bảo rằng, Hãn Hải sẽ gặp mưa to trong vài ngày sắp tới. Mẹ nhắc nhở Cao Mệnh nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, cũng không quên bảo hắn chú ý an toàn.

Cao Mệnh lập tức cảm giác sống lưng mình ớn lạnh. Vừa quay người lại, hắn đồng thời trông thấy bố mẹ mình đang cúi đầu đứng cạnh nhau ngay sau lưng.

Bánh sinh nhật, đồng hành, bố và mẹ...

Những phân đoạn trong mini-game nhằm nâng cao chất lượng mối quan hệ gia đình của hắn đã trở thành hiện thực, chẳng những thế mà còn phát sinh một số thay đổi “nho nhỏ” khác!

Hắn cũng đã từng thử bỏ trốn, nhưng khung cảnh bên ngoài cửa chính chỉ là một màu đen kịt, đầy tử khí âm u, như thể không gian ấy đã bị kết nối với một thế giới bất thường nào khác.

Chẳng còn cách nào, Cao Mệnh đành phải cố “phá đảo” chính cái ải của trò chơi mà bản thân tự thiết kế.

Vậy thì, chỉ một trò chơi cỏn con giúp nâng cao mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình thì có gì là khó khăn đâu, dù có bị dị hoá đi chăng nữa? Ừ thì sau khi tắt đèn, chẳng phải bố và mẹ sẽ bị hoá thành quái vật à? Rồi mỗi đêm, chẳng phải bố và mẹ đều sẽ ghé thăm ư? Chẳng phải chỉ là bản thân có thể trưởng thành đến năm 18 tuổi giữa một ngôi nhà không khác gì xưởng giết chóc, để rồi chấp nhận cảnh để bố và mẹ bầu bạn cùng mình à?

Nhớ lại trải nghiệm suốt 3 ngày qua, mí mắt Cao Mệnh khẽ run nhẹ. Chưa bàn đến những vấn đề khác, cả đời này Cao Mệnh cũng không bao giờ dám chạm đến món bánh sinh nhật nữa.

Dập tắt tàn thuốc xong, hắn đẩy hai người “bố và mẹ” cuối cùng vào phòng ngủ. Sắc mặt của tất cả các ông bố bà mẹ nơi đây đều bắt đầu vặn vẹ, như thể họ không muốn Cao Mệnh rời khỏi nơi này.

“Mỗi lần bố và mẹ về nhà, số lượng nến cắm trên bánh sinh nhật sẽ tăng lên. 18 tuổi chính là thời điểm làm lễ trưởng thành. Khi 18 ngọn nến xuất hiện, cũng là lúc mình qua cửa.”

“Tôi rất cảm ơn các người bầu bạn cùng tôi. Nhưng nếu các người là bố mẹ thật, vậy sẽ không muốn tôi bị mắc kẹt tại chốn này, mà chính là hy vọng tôi có thể dẫn các người cùng nhau rời khỏi đây.

Vào những lần mà Cao Mệnh nhốt “bố và mẹ” vô phòng ngủ trước đó, bọn họ chưa bao giờ phản ứng dữ dội như thế này. Điều đó đúng lúc chứng tỏ rằng, Cao Mệnh sắp phá đảo ngay trò chơi do chính mình thiết kế.

Sau khi đóng cửa phòng ngủ, hắn cảm giác nhiệt độ trong phòng bắt đầu tăng lên, tin tức chiếu trên TV trở nên rõ nét hơn, mà cơn mưa lớn bên ngoài cửa sổ dường như cũng chân thực hơn một chút.

“Đã 3 ngày! Cuối cùng, mình đã có thể rời khỏi nơi quỷ quái này.”

Cao Mệnh nhanh chóng đi tới cửa chính ngay phòng khách. Nhìn xuyên qua mắt mèo để quan sát, hành lang của không gian bên ngoài đã không còn trạng thái đen kịt như mực nữa; ánh đèn mờ nhạt ngoài kia vẫn đang chập sáng chập tối, tựa hồ biểu thị cho việc Cao Mệnh đang thoát ly một nơi nào đó.

“Ký ức trong đầu mình về đường hầm kia hơi mơ hồ. Lý do khiến trò chơi mà mình thiết kế trở thành hiện thực chắc chắn có liên quan đến đường hầm đó!”

Cao Mệnh xác định rõ, bản thân cần phải điều tra rõ ràng chuyện này, càng sớm càng tốt. Bởi vì, hắn là một con nghiện linh dị, rùng rợn ở cấp độ nặng. Trong đầu hắn, hình ảnh thây người còn nhiều hơn những cá nhân được mai táng ở nghĩa trang công cộng nữa. Nếu tất cả những chuyện này đều trở thành sự thật, cả thành phố sẽ gặp nguy hiểm.

Ánh đèn trong hành lang dần xua tan bóng tối. Đang định mở cửa, Cao Mệnh đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vội vã bên ngoài.

Giữa nhịp tim tăng dần, hắn lo lắng nhìn chằm chằm vào mắt mèo; vì căng thẳng nên tay hắn dần hằn lên từng mạch máu rõ rệt.

“Đáng nhẽ mình đã qua ải rồi mới đúng mà?”

Cao Mệnh nín thở, nhìn chằm chằm vào góc cầu thang.

Một lát sau, ngoài cửa xuất hiện một người đàn ông mặc áo mưa, cao khoảng 1.8 mét. Với vẻ mặt u ám, anh ta dõi mắt quan sát từng cánh cửa phòng xung quanh.

Cao Mệnh nhíu mắt lại. Hình dáng của người đàn ông mặc áo mưa này gần giống với đoạn phim được trích xuất từ camera do cảnh sát công bố. Cõi lòng đầy lo lắng đột ngột trong hắn cũng vơi dần đi.

“Làm mình sợ hết hồn, hóa ra là tên sát nhân đêm mưa kia. Mình còn tưởng bố mẹ mình quay về chứ.”

Quay đầu nhìn thoáng qua phòng ngủ sau lưng, Cao Mệnh nghĩ rằng, đáng nhẽ mình phải có phần thưởng sau khi phá đảo trò chơi, nhưng thật ra bản thân hắn cũng không dám đi lấy. Kế tiếp, hắn tìm một miếng băng quấn quanh đùi, giả vờ bị thương, cuối cùng bèn cầm lấy túi rác rồi mở cửa chính ra.

Không khí ẩm ướt nhưng sảng khoái tràn vào phòng, Cao Mệnh hít một hơi thật sâu.

Vốn đang định rời đi, người đàn ông mặc áo mưa kia lại nghe thấy tiếng mở cửa. Nước mưa trượt xuống vành mũ, anh ta cố gắng giấu đi cảm giác phấn khích nơi đáy mắt, sau đó xoay người, nắm lấy vách cửa.

“Bên ngoài mưa lớn lắm, mà quần áo của anh ướt đẫm rồi. Vào nhà sưởi ấm xíu đi.”

Gã mặc áo mưa còn chưa mở lời, Cao Mệnh đã chủ động mời mọc. Sau đó, hắn khập khiễng lê bước đi hâm nóng đồ ăn trên bàn.

Trước bộ dáng không hề có khả năng tự vệ của Cao Mệnh, gã mặc áo mưa bèn bước vào trong phòng, liếc nhìn chân trái đang “bị thương” của Cao Mệnh rồi liếc sang chiếc bánh ăn dở, cuối cùng mới nở một nụ cười cực kỳ tàn nhẫn.

Đêm này, có lẽ chính là một buổi tối nhàn nhã, bình thường và ấm áp cuối cùng của mày rồi.

===

Chú thích: Trò chơi do Cao Mệnh thiết kế - các “trò chơi” xuyên suốt bộ truyện này – là dạng trò chơi thực tế, như kiểu các ‘game show’ trên truyền hình, hoặc các trò chơi được áp dụng theo hình thức ‘team building’ của các công ty. Đây không phải là dạng trò chơi điện tử (video game) trên điện thoại hay máy vi tính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang