Kể từ sau khi đến Sở điều tra Lệ Sơn, đây là lần đầu tiên Mã Liêm gặp phải một người mới dám cãi lại mình như thế này. Anh ta tháo găng tay da ra, cử động hai tay, đi về phía Cao Mệnh.
Cao Mệnh cũng không nói nhiều, giơ chiếc rìu cứu hóa của Chúc Miểu Miểu đang dựa bên cạnh bàn lên, lưỡi rìu tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, Mã Liêm không tin Cao Mệnh dám chém mình. Lý trí nói cho anh ta biết, Cao Mệnh sẽ không bao giờ ra tay, nhưng bước chân lại không tự giác đã chậm lại.
“Lão Mã, anh chú ý một chút!” Trần Băng ngăn Mã Liêm lại. Khoảnh khắc đó, Mã Liêm vậy mà lại cảm thấy có chút may mắn.
“Đừng ngăn cản tôi!” Mã Liêm dừng chân, cầm găng tay da chỉ vào Cao Mệnh: “Sau này nếu có cơ hội, tôi nhất định phải giáo huấn cho những người mới đến như các cậu một trận!”
Nói xong, anh ta bước ra khỏi văn phòng của tổ điều tra số 1.
Trần Băng là con gái của Trần Vân Thiên, biết bố mình rất coi trọng Cao Mệnh, nên cũng không nói gì thêm: “Tổ điều tra số 1 hiện tại không có ai trực ban, hai người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút, 0 giờ xuất phát.”
Chờ sau khi người đã đi khỏi, Chúc Miểu Miểu vội vàng cất chiếc rìu cứu hỏa của mình đi: “Anh hai ơi, chúng ta thật sự không cần phải đến mức đó, bị nói mấy câu là cùng.”
“Tôi có làm gì đâu, chỉ xem cái rìu của cô một chút thôi mà.” Cao Mệnh mở phòng nghỉ ngơi ra, trải cho Vãn Thu một cái giường: “Tiểu Thu, tối nay cậu hãy ngủ ở đây, có cần gì thì cứ nói với tôi, đây là điện thoại của tôi.”
Sau khi sắp xếp xong cho Vãn Thu, Cao Mệnh kê ghế lại với nhau, cũng chuẩn bị tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi một lát.
“Anh thật là liều lĩnh.” Nhìn thấy Cao Mệnh rất nhanh đã ngủ say, Chúc Miểu Miểu cười một cách bất đắc dĩ. Cô không biết phải đánh giá cái người Cao Mệnh này như thế nào nữa.
Bạn nói hắn ích kỷ, nhưng vào thời điểm nguy hiểm giữa ranh giới sống chết, hắn đã lao lên phía trước, muốn cứu được tất cả mọi người.
Bạn nói hắn lạnh lùng, nhưng hắn lại chăm sóc đứa trẻ mồ côi mắc bệnh về não như một người anh ruột.
Bạn nói hắn cáu kỉnh và bất cẩn, trong phòng trực ban có hai chiếc giường, hắn dọn giường cho Vãn Thu xong, lại chủ động nhường chiếc còn lại, biết Chúc Miểu Miểu đã bận rộn cả một ngày, cũng rất vất vả rồi.
“Anh ấy có khuyết điểm, nhưng thực sự là một người tốt.”
Chúc Miểu Miểu đặt đồng hồ báo thức, nằm trên một chiếc giường khác trong phòng trực ban, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
11:30 đêm, Cao Mệnh mở hai mắt ra, mặc áo khoác rời khỏi Sở điều tra.
Hắn đi xe điện, lại đến số 4 đường Dân Lung.
Thông thường tuần đêm cần mấy người đi cùng nhau, nhưng Cao Mệnh cảm thấy thực ra một mình hắn là đủ rồi.
Bước vào bên trong tòa nhà, Cao Mệnh tìm thấy một chiếc ghế bị hư hỏng nặng. Hắn đeo một ba lô di ảnh, ngồi xuống giữa tầng 4.
Nếu như lúc này có cư dân nào bước ra, có lẽ sẽ sợ chết khiếp khi nhìn thấy cảnh tượng này.
“Nhà quỷ ám, di ảnh, mình, ‘ba yếu tố’ đều đã tập hợp đủ, tiếp theo là bắt chước hành vi và thói quen của người chết khi còn sống.”
“Cậu bé ở phòng 405 hình như vẫn còn sống, nhưng trông trạng thái của cậu ấy trông cũng không khác gì ma quỷ.”
Tay cầm di ảnh, nghiền ngẫm nội tâm của đứa trẻ, để cho đau khổ và nỗi sợ hãi lớn dần trong cơ thể, Cao Mệnh dường như đã nghe thấy tiếng cãi vã, ẩu đả.
Bát đĩa bị đập vỡ, nước canh đổ khắp sàn nhà, men theo khe cửa thấm vào trong phòng ngủ.
Tiếng cửa tủ đóng lại đột nhiên vang lên, Cao Mệnh đột nhiên mở hai mắt ra. Bóng tối không hề xuất hiện, bất thường đã xảy ra.
Hắn xách ba lô đẩy cửa căn hộ 405 ra, bước vào phòng ngủ nơi cậu bé từng ở.
“Âm thanh là được phát ra ở đây.”
Từng chút một kéo cửa tủ ra, Cao Mệnh nhìn thấy một con búp bê vải xấu xí.
“Mình nhớ trước đó con búp bê vải đã được đưa đến Cục điều tra rồi, sao thứ này lại tự mình chạy về rồi!”
Cao Mệnh lôi con búp bê vải ra lần nữa, một ít mẩu đồ ăn vặt rơi đầy xuống đất, hắn nhìn vào bên trong tủ.
Trên vách bên trong của chiếc tủ quần áo mốc meo, có người dùng bút viết nguệch ngoạc vài chữ -- Cháu sẽ không hại ai đâu! Hãy đi đi! (Nguyên tác là: 我不会hai人的!你zou吧!, tác giả dùng phiên âm chữ hán cho chữ “hại” và “đi”)
“Cái này... được coi là uy hiếp không?” Cao Mệnh cảm thấy đứa trẻ của 405 không phải là quỷ, bởi vì hắn chưa bao giờ thiết kế ra con quỷ nào viết phiên âm chữ Hán cả.
Cầm bút sáp màu lên, Cao Mệnh đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng bèn viết ra mấy câu vào chỗ trống trong tủ quần áo - Phố Dân Lung là địa bàn trông coi của chú. Cháu có muốn ăn vặt gì không? Chú có thể đặt vào trong tủ cho cháu, đồ chơi, máy chơi game hay sách giáo khoa cho từng lớp, muốn thứ gì cũng có thể cho chú biết.
Một mặt của chiếc tủ đã không còn đủ chỗ viết, Cao Mệnh chui vào trong tủ để viết ở một mặt khác - Nếu như cháu cảm thấy cô đơn, chú cũng có thể trò chuyện cùng cháu, hy vọng cháu đừng làm tổn thương những người lớn bị mắc kẹt trong bóng tối...
Chi chít dày đặc lại viết kín hết một mặt nữa, chiếc tủ này trông như thể bị nguyền rủa vậy.
Đặt bút sáp màu xuống, Cao Mệnh vung vẩy tay trái, để tránh chữ viết của mình bị nhận ra, nên hắn đã dùng tay trái để viết.
Đặt con búp bê vải trở lại vị trí cũ, Cao Mệnh bắt đầu chờ đợi rất lâu.
Khoảng 2:00 sáng, chiếc vòng đen của Cao Mệnh đột nhiên rung lên; đèn tín hiệu đỏ vàng lần lượt sáng lên.
“Mình bị cuốn vào sự kiện bất thường rồi? Không đúng, tại sao cả hai đèn đều đang sáng?”
Sau khi nhìn thấy thông tin trong vòng đen, biểu cảm của Cao Mệnh trở nên có chút phức tạp. Hắn lập tức lên đường, quay trở lại Sở điều tra Lệ Sơn.
Sau khi hắn chạy ra khỏi phòng ngủ, con búp bê vải xấu xí cầm cây bút sáp màu lên, như bị thứ gì đó ám vào người, gạch chéo lên trên dòng chữ “sách giáo khoa cho từng lớp”.
Đi xe điện, Cao Mệnh nhanh chóng quay lại Sở điều tra Lệ Sơn. Các nhân viên trực ban khác của tổ điều tra cũng đang trong trạng thái cảnh giác cao độ.
Rất nhanh, Trần Vân Thiên đã xuất hiện trong video chiếu bên trong Sở điều tra; biểu cảm của ông vô cùng nghiêm nghị, âm trầm đến đáng sợ.
“Sở trưởng, người tới đủ rồi.” Mã Liêm đứng ở phía trước, hiện tại cả anh ta cũng không dám lớn tiếng.
“Vừa rồi chúng ta đã nhận được tin tức chắc chắn, điều tra viên của tổ số 1 được phái đến khu Đông để hỗ trợ điều tra, toàn bộ đều đã thất lạc.”
Nghe thấy những lời từ miệng Trần Vân Thiên nói ra, tất cả mọi người đều không thể tin được. Bạch Kiêu là chủ chốt của Sở điều tra Lệ Sơn, có trực giác và giác quan nhạy bén vượt xa người thường, đã từng trải qua bốn sự kiện bất thường cấp 3 ở Tân Hỗ.
Tổ điều tra số 1 là tổ điều tra tinh anh nhất của Sở điều tra Lệ Sơn, nhưng hiện tại toàn bộ tổ chỉ còn lại hai người, một người mới gia nhập Cục điều tra hai ngày trước, còn người kia thậm chí đến vòng đen còn chưa có.
“Sở trưởng, sự kiện bất thường ở khu Đông rút cuộc là như thế nào?” Mã Liêm cảm thấy kinh hãi.
“Tôi đang tức tốc đến bệnh viện đặc biệt do Cục điều tra khu Đông xây dựng. Kể từ khi sự kiện bất thường đó xảy ra cho đến nay, chỉ có hai điều tra viên thoát ra thành công. Trong đó, một người bị chặt đứt tay chân, dẫn đến tử vong; người còn lại vừa mới tỉnh lại, nhưng vừa nghe bác sĩ nói hình như cậu ấy đã sợ hãi đến phát điên.” Ánh mắt của Trần Vân Thiên dừng lại trên người Cao Mệnh một lúc: “Tôi sẽ quay về trước khi trời sáng, mọi người cứ làm việc như bình thường. Nhiệm vụ được giao cho tổ số 1 sẽ do các tổ điều tra khác phụ trách xử lý trước.”
Sau khi hình chiếu kết thúc, bên trong sở điều tra yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở; mọi người vẫn còn chưa định thần lại sau tin tức này.
“Sự kiện bất thường ở khu Đông này đã ‘ăn’ mất bao nhiêu người rồi? Tần Thiên, Bạch Kiêu, còn có tinh nhuệ từ các phân cục khác...” Cao Mệnh càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn: “Trò chơi càng khủng khiếp đáng sợ, tốc độ xâm chiếm hiện thực càng chậm. Mình có thể qua màn trò chơi cấp độ Kinh dị trước, trò chơi cấp độ Kinh dị cũng có thể thông qua việc nuôi dưỡng, tăng nhanh tăng tốc độ trưởng thành. Chẳng lẽ là có người cố tình nuôi dưỡng Kinh dị? Dùng mạng sống của điều tra viên để lấp lỗ hổng ư?”
Ý tưởng này vừa xuất hiện, liền khiến Cao Mệnh cảm thấy lạnh sống lưng: “Không được! Không thể để ‘trò chơi’ ở khu Đông kia tiếp tục phát triển nữa! Đêm mai mình phải triệu tập đủ mọi người rồi tiến vào đó!”
Nhấc điện thoại lên, Cao Mệnh quyết đoán gọi điện cho Nhan Hoa, hi vọng sáng sớm mai anh ta đến Sở điều tra Lệ Sơn một chuyến.
Hoàn toàn không cần phải chờ đến khi trời sáng, hai tiếng sau, Nhan Hoa đã xuất hiện bên ngoài Sở điều tra Lệ Sơn. Thân hình cường tráng và hình xăm ác quỷ khổng lồ hung dữ đã thu hút sự chú ý của hầu hết tất cả các điều tra viên.
“Sao anh đến sớm thế? Tối nay không có trận đấu à?” Cao Mệnh dẫn Nhan Hoa đi vào văn phòng của tổ điều tra số 1.
“Cần tôi làm gì?” Câu trả lời của Nhan Hoa rất thẳng thắn.
“Tình thế có thay đổi, đêm mai tôi muốn tham gia vào một sự kiện bất thường...” Cao Mệnh kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra ở Hãn Hải.
“Nếu như anh gạt tôi, tôi sẽ là người đầu tiên giết chết anh.” Nhan Hoa lựa chọn tin tưởng Cao Mệnh, xé bỏ huy chương bạc trên tay áo ném lên bàn: “Mã số tham gia võ đài quyền anh của tôi là 17, ở bên ngoài anh cứ gọi tôi là số 17 được rồi.”
“Không thành vấn đề, số 17.”
Trong khi Cao Mệnh đang chuẩn bị cho hành động vào đêm mai, Trần Vân Thiên cũng về đến Sở điều tra Lệ Sơn, ông phân công nhiệm vụ cho các tổ điều tra khác trước, cuối cùng mới đi đến văn phòng của tổ điều tra số 1.
Ông chiêu mộ Cao Mệnh vào đây, nhưng còn chưa tới 48 giờ, toàn bộ tổ đã mất tích chỉ còn lại hai người.
Với tỷ lệ mất tích cao như vậy, nếu như ông đặt vào vị trí của Cao Mệnh, chắc chắn sẽ lựa chọn xin rút khỏi.
Vừa nghĩ tới việc trước đây đã yêu cầu Cao Mệnh duy trì mối quan hệ tốt đẹp với các đồng nghiệp, Trần Vân Thiên liền cảm thấy đau đầu.
Mở cửa văn phòng ra, Trần Vân Thiên đã chuẩn bị sẵn cho việc Cao Mệnh xin rút khỏi, nhưng ông vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Nhan Hoa với thân hình cao gần hai mét.
“Vị này là?”