Mục lục
Nhà Thiết Kế Trò Chơi Kinh Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên quay người lại, Tề Yêm nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Cao Mệnh!

“Cùng... đi?”

Không cho Tề Yêm có cơ hội phản ứng, viên gạch trong tay Cao Mệnh nặng nề rơi xuống… Một phát, hai phát, ba phát!

Bị mũ áo mưa che khuất tầm nhìn, Tề Yêm ngã xuống đất. Gã không ngờ sau lưng lại có người và còn bất ngờ tấn công gã như vậy.

Gã muốn vùng vẫy, nhưng Cao Mệnh lại nhét một nắm thuốc vào miệng gã.

“Mày...” Đầu óc gã choáng váng, không biết là do thuốc có tác dụng hay là sọ não bị vỡ.

“Chết cũng không thay đổi!” Khi chuẩn bị ra đòn lần thứ tư, Cao Mệnh chợt nhớ ra, không biết lúc này Tề Yêm có giết ai hay không? Nếu hắn vô tình giết chết Tề Yêm thì thật sự rất khó nói.

Lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát, Cao Mệnh đã quay video Tề Yêm và đánh thức người phụ nữ sống một mình trong nhà.

Đối phương cũng hoảng sợ khi biết có hai tên biến thái đang đứng ngoài cửa sổ nhà mình. Cô ta không dám mở cửa cho Cao Mệnh mà chỉ ném một sợi dây thừng qua lưới chống trộm.

Khéo léo trói Tề Yêm lại, Cao Mệnh cũng cảm thấy rất kinh ngạc, thậm chí hắn còn thắt nút giống y như lần trước.

“Bởi vì mình rời khỏi thế giới bóng tối sớm và hoàn thành trò chơi nhỏ để tăng cường tình cảm gia đình, nên đã gián tiếp cứu được một số người bị Tề Yêm giết. Mỗi lần quay lại, dường như nó có vẻ là một thế giới hoàn toàn khác, mọi thứ đều có thể thay đổi, ngoại trừ mình.”

Nếu có thể lựa chọn tương lai, vậy thì hãy đốt cháy nó một cách không kiêng dè, nếu không sẽ tiếc nuối đống tro tàn trên mặt đất.

Người ta luôn có khả năng sẽ rơi từ trên cao xuống, nhưng Cao Mệnh không sợ hãi chút nào, bởi vì hắn sẽ tự đỡ lấy mình.

Vứt viên gạch đi, Cao Mệnh nhét găng tay vào túi, rẽ vào tòa nhà số 2, đi thẳng đến nhà Triệu Hỉ.

Dừng lại trước cánh cửa quen thuộc, Cao Mệnh không chút do dự gõ mạnh vào cửa sắt.

“Anh Triệu! Tôi là Cao Mệnh ở tòa nhà số 4! Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh!”

“Mở cửa! Anh Triệu! Triệu Hỉ!”

Đập cửa rầm rầm, Cao Mệnh biết Triệu Hỉ lúc này đang rơi vào tự trách và đau đớn; anh ta tự nhốt mình ở một góc thế giới, không thể thoát ra.

“Triệu Hỉ! Mau mở cửa!”

Lùi lại hai bước, Cao Mệnh toàn lực vọt lên.

“Anh rất quan trọng, còn có rất nhiều người cần anh! Tất cả đều đang chờ đợi anh!”

Tăng tốc, tiến lên!

Cao Mệnh giơ chân nhắm vào ổ khóa, nhưng đúng lúc này, cánh cửa chống trộm cũ kỹ đã được mở ra.

Xoẹt qua cánh cửa, Cao Mệnh lao vào nhà, suýt chút nữa thì làm đổ bàn ăn.

“Cao Mệnh?” Triệu Hỉ đã gầy đi rất nhiều. Anh ta mặc quần áo mỏng, đôi mắt đen nặng trĩu, tâm trạng chán nản, đôi môi nứt nẻ, hình như đã lâu rồi không được ngủ ngon.

Ôm chân, Cao Mệnh đứng dậy khỏi mặt đất.

Những giọt nước trượt xuống áo mưa, làm ướt mặt đất, Cao Mệnh nhấc mũ áo mưa lên, chạy ra ban công trước, đóng cửa sổ đang mở lại.

Thấy Triệu Hỉ vẫn còn sống, Cao Mệnh thở phào nhẹ nhõm. Hắn quay đầu, quan sát phòng khách.

Triệu Hỉ đứng ngơ ngác ở cửa, rất khác với xác chết biến dạng, nhưng bóng dáng của bọn họ dần dần chồng chéo lên nhau trong tâm trí Cao Mệnh.

Nếu không có sự giúp đỡ của Triệu Hỉ để ngăn chặn Bạch Kiêu ăn thịt, Cao Mệnh sẽ không thể đi đến tận cùng - mọi thành quả đều là do gieo trồng mà ra đấy.

“Đáng lẽ tôi nên nói chuyện với anh sớm hơn.” Cao Mệnh sải bước đi ngang qua phòng khách, ôm lấy Triệu Hỉ: “Nhưng bây giờ vẫn chưa muộn!”

“Không, không phải... cậu muốn làm gì?” Triệu Hỉ có chút bối rối, cả tờ giấy cầm trong tay cũng rơi xuống đất.

Buông Triệu Hỉ ra, Cao Mệnh nhặt tờ giấy lên. Đó là di chúc của Triệu Hỉ, anh ta để lại toàn bộ tài sản ít ỏi của mình cho người mẹ nuôi già.

“Đưa cho tôi.” Giống như một đứa trẻ bị phát hiện bí mật, Triệu Hỉ giật lấy tờ di chúc.

“Anh Triệu, tôi biết bây giờ có nói gì cũng khó thay đổi được chủ ý của anh, có một vài suy nghĩ vẫn luôn ám ảnh anh. Thật ra đây không phải lỗi của anh, mà là não bộ của anh bị cảm lạnh nhẹ mà thôi.” Cao Mệnh là một cố vấn tâm lý, hắn thường không làm những việc kích thích bệnh nhân: “Anh đã chuẩn bị hậu sự cho mình và sẵn sàng cho cái chết, đó là quyết định của anh sau nhiều ngày đêm bị tra tấn. Tôi không ở đây để ngăn cản anh thay đổi quyết định, tôi chỉ muốn yêu cầu anh cho tôi, cho những người xung quanh và cho chính bản thân anh thêm chút thời gian.”

Cao Mệnh nhặt một tờ giấy trắng khác trên bàn: “Dù thế nào thì chúng ta cũng phải quyết định đối mặt với cái chết. Vậy trước khi cái chết đến, có lẽ chúng ta có thể cùng nhau hoàn thành một số việc. Ví dụ như ăn món mình thích một lần, đi đến nơi mình thích, nhận được lời cảm ơn,…”

Ngẫu nhiên phác họa trên tờ giấy trắng, Cao Mệnh đã viết ra rất nhiều thứ có thể muốn làm trước khi chết, nhưng Triệu Hỉ lại không tỏ ra mấy hứng thú.

“Tôi biết cậu muốn giúp tôi, nhưng bây giờ tôi không có bất cứ điều gì mình muốn làm, tôi mệt lắm rồi.” Triệu Hỉ khập khiễng đẩy cửa ra: “Cậu đi đi.”

“Anh đã cống hiến tất cả mọi thứ cho gia đình này nhưng vẫn chưa được công nhận. Kỳ thực, việc anh phải làm bây giờ là thoát ra khỏi môi trường này và thực sự sống cho chính mình.” Cao Mệnh nghiêm túc nói: “Mẹ nuôi của anh đã nuôi lớn anh 10 năm, còn anh đã nuôi gia đình này 30 năm, anh không nợ ai cả, anh chỉ nợ chính mình mà thôi. Anh chỉ có một cuộc đời, anh nên làm những việc có ý nghĩa hơn.”

“Tôi không đi học, có chút sức lực thì chân lại bị què. Tôi không hiểu các bạn trẻ đang làm gì, tôi cũng muốn làm điều gì đó có ý nghĩa nhưng lại không có khả năng.” Triệu Hỉ cất di chúc vào túi: “Cậu không phải là tôi, cho nên không thể hiểu được hoàn cảnh của tôi khó khăn như thế nào.”

“Anh có tin không nếu tôi nói với anh rằng tôi có thể nhìn thấy tương lai, một ngày nào đó anh sẽ trở thành anh hùng, cứu được rất nhiều người, trong đó có cả tôi?” Cao Mệnh nhẹ nhàng chạm vào trái tim của chính mình, vệt máu từ trong mắt thấm vào tâm nhĩ.

“Tôi còn có thể làm anh hùng ư?” Triệu Hỉ nở nụ cười cay đắng trên mặt: “Đừng đùa nữa.”

“Đó là sự thực. Thế giới đã khác với trước đây, một chút thay đổi đã xảy ra, mọi người đều có thể trở thành một sinh vật đặc biệt.” Cao Mệnh là một cố vấn tâm lý, hắn thường không kích thích bệnh nhân, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ thử các phương án điều trị khác.

Trái tim máu thịt dị hóa đập trong lồng ngực, tâm nhĩ trở thành một căn phòng tra tấn, độc lập với thế giới thực và thế giới bóng tối!

Vô số vết máu tụ lại quấn vào nhau, tám cánh tay duỗi ra từ sau lưng Cao Mệnh, đập mạnh xuống đất, máu lan rộng, khuôn mặt tượng trưng cho sự sống chết nhìn chằm chằm vào Triệu Hỉ, quỷ thần máu thịt khổng lồ hiện ra từ giữa lưng Cao Mệnh!

Mặt quỷ dữ tợn, thời gian dường như đông cứng lại, Triệu Hỉ nhìn quỷ thần đang ở gần trong tầm mắt, rồi ngồi phịch xuống đất.

Môi anh ta run rẩy, mọi suy nghĩ trong đầu đều bị cuốn đi, chỉ còn lại một khoảng trống.

“Cái quái gì vậy!”

Nắm trong tay quỷ thần máu thịt, Cao Mệnh có chút choáng váng, hắn nhìn thấy bóng dáng của rất nhiều người trong quỷ thần máu thịt này.

Tư Đồ An đã lên kế hoạch suốt 20 năm, huyết tế sinh linh, còn bẫy giết vô số điều tra viên của Cục Điều tra. Đó là lý do tại sao kinh dị lại được kích hoạt từ trước, để nó xuất hiện vào một thời điểm không thể tin được.

Dựa theo quỹ đạo thời gian thông thường, Cao Mệnh sẽ không bao giờ có được Tiên máu thịt.

Hắn đã nhìn thấy ký ức của những thi thể khác. Vào chung cư Tứ Thủy hơn một lần, nhưng hắn chưa bao giờ hoàn toàn có được trái tim máu thịt, hắn không biết những kết cục trong tương lai.

“Tất cả sức mạnh tích lũy của máu thịt hội tụ vào lúc này, cuối cùng đã định hình hoàn toàn mọi thứ. Tiên máu thịt tái sinh trong trái tim mình, và tâm nhĩ của mình trở thành một phòng giam độc lập với hiện thực và thế giới bóng tối.”

“Nhưng nếu đúng như vậy... liệu những người đã trở thành vật hy sinh và bị giam cầm trong tâm nhĩ mình có biến mất khỏi dòng thời gian vĩnh viễn? Liệu họ có sống mãi mãi trong trái tim của mình không?”

Quỷ thần này sở hữu thân thể mạnh nhất của Nhan Hoa, trong đó ba khuôn mặt tượng trưng cho Tử, Dục và Nghiệt đều mờ nhạt, nhưng khuôn mặt tượng trưng cho Sinh thì hoàn toàn giống với Cung Hỉ.

Cao Mệnh suy đoán rằng việc này có thể có liên quan đến bà ngoại của Cung Hỉ. Bà ngoại của anh ta là người cuối cùng bị huyết tế và là người duy nhất còn sống. Bà lão đại diện cho sự sống đã trở thành một phần của quỷ thần, chấp niệm sâu sắc nhất của bà dường như được quỷ thần thừa hưởng.

“Có rất nhiều người và quỷ đã trở thành vật hiến tế trong chung cư Tứ Thủy, không khó để xác minh.” Cao Mệnh lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi hết cuộc này đến cuộc gọi khác.

Đầu tiên hắn hỏi Hiệp hội từ thiện thông tin về Cung Hỉ và bà ngoại, nhưng không có người như vậy. Sau đó Cao Mệnh gọi điện đến một câu lạc bộ ngầm ở khu Đông, muốn đặt cược vào võ sĩ số 17, nhưng bên kia nói rằng không có số 17 nào cả.

Cúp điện thoại, Cao Mệnh nhìn quỷ thần máu thịt, suy đoán của hắn dường như là chính xác.

Một lúc lâu sau, hắn ngồi xuống trước mặt quỷ thần: “Bất kể như thế nào cũng phải không ngừng tiến về phía trước, từ giờ trở đi tao và mày sẽ sống chết cùng nhau.”

Khuôn mặt thuộc về Cung Hỉ tiến lại gần Cao Mệnh, cái miệng khẽ nhếch lên dường như muốn nói với hắn điều gì đó. Dưới sự bảo vệ chấp niệm của bà ngoại, ý chí của Cung Hỉ dường như vẫn còn trong bức tượng quỷ thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK