“Đừng ăn chỗ cơm đó! Đấy là dành cho người chết!”
Cao Mệnh định lao về phía Vãn Thu, nhưng Tuyên Văn đã ôm chặt lấy hắn.
Môi bị nhuộm đỏ, Vãn Thu chậm rãi cử động thân thể; ngũ quan của cậu nhăn nhó lại với nhau; phần cổ giật giật, máu lẫn với cơm từ trong miệng chảy ra: “Mấy, mấy người...”
Một giọng nói không rõ ràng vang lên, biểu cảm trên mặt Vãn Thu vẫn luôn không ngừng thay đổi.
Tấm rèm dày bị gió lạnh thổi lay động, tiền giấy rải rác rơi dưới đất; tường và trần nhà nứt nẻ mất màu, hình như có côn trùng bò qua các kẽ hở.
Thân thể lắc lư rung chuyển, Vãn Thu dùng giọng điệu như một ông già đầy nước mắt nói: “Trước có hổ, sau có trành, trời không ứng, đất không linh.........”
Dường như một số ‘thứ’ trong nhà muốn thông qua qua miệng của Vãn Thu, nói với Cao Mệnh và Tuyên Văn một số chuyện.
“Quỷ ăn người, người ăn thịt, thịt ăn quỷ.”
Khóe miệng của Vãn Thu đã đầm đìa máu tươi. Môi của cậu bị cắn nát, nhưng vẫn nhất quyết nói những điều vô nghĩa mà không ai có thể hiểu được, cho đến khi chiếc bàn tròn bắt đầu rung chuyển, bát cơm trắng rơi xuống.
“Ăn đi, mấy người ăn đi, mới có thể sống ...”
Nói xong câu cuối cùng, Vãn Thu ngã xuống đất. Cao Mệnh vội vàng tới đỡ cậu dậy.
Cùng lúc đó, Tuyên Văn mở cửa phòng sau, phòng ngủ duy nhất biến thành phòng tang lễ, bài vị và di ảnh của tám người đã khuất được đặt ngay ngắn trên bàn.
Trong bức ảnh đen trắng, bọn họ mở trừng trừng mắt, nhìn chằm chằm vào Bàn Bát Tiên.
“Đây là 8 nạn nhân của vụ thảm án diệt môn; hương (nhang) vẫn còn đang cháy, có người vẫn luôn đến cúng bái cho bọn họ?”
Tiếng bát cơm vỡ rất lớn, Cao Mệnh lo lắng sẽ thu hút sự chú ý của một số thứ gì đó, thế nên cõng Vãn Thu đi ra ngoài.
Đẩy cửa phòng khách ra, vách cửa kim loại đột nhiên va vào một người nào đó.
“Đừng hiểu lầm! Đừng hiểu lầm!” Ôm lấy trán, bác Ngô - người mặc áo khoác dày vào ngày nắng nóng khi trước - xuất hiện ở cửa; những lá bùa rách nát mà ông ta giấu trong áo rơi đầy trên mặt đất.
“Tại sao bác lại ở đây?”
“Tạm thời đừng nói gì, mau rời đi trước!” Bác Ngô thậm chí còn không thèm nhặt bùa chú trên mặt đất, dẫn mấy người Cao Mệnh đến hành lang trên tầng 5, thoát qua khoảng trống trên hàng rào rồi quay trở lại tòa B.
“Các cô cậu to gan lớn mật thật đấy!” Bác Ngô thở hổn hển, ngồi phịch xuống đất: “Các cô cậu có biết ở tòa A phố Tứ Thủy này đã xảy ra rất nhiều vụ án mạng không? Đây là một tòa nhà quỷ đấy!”
“Không phải bác cũng thường xuyên chạy vào trong đây à?” Cao Mệnh ngồi xổm bên cạnh bác Ngô: “Tám bức di ảnh đó là bác đang cúng tế phải không? Bác có mối quan hệ như thế nào với những người đã khuất trong vụ thảm án diệt môn đó?”
“Cậu mua bùa hộ mệnh của tôi đi, tôi sẽ nói cho cậu biết.” Bác Ngô dừng lại một chút: “Lấy tiền của người, chia sẻ lo lắng, tin tôi đi.”
“Cứ ghi nợ trước, chờ cháu có tiền mặt rồi sẽ đưa cho bác.” Cao Mệnh “mượn” 3 lá bùa kỳ lạ từ trong tay Bác Ngô. Lá bùa này được gấp lại thành hình tam giác, còn dùng chỉ đỏ xuyên qua, bên trong có bọc bức ảnh bị xé vụn.
“Vậy cậu nhất định phải đưa cho tôi đấy.” Bác Ngô phủi nhẹ chiếc áo khoác rách rưới rồi đứng dậy: “Tôi trước đây là nhân viên bảo vệ của tòa A, đêm xảy ra vụ thảm án diệt môn, chính là tôi trực ban.”
“Bác đã nhìn thấy những gì?”
“Trước khi vụ thảm án diệt môn xảy ra, đã có rất nhiều tin đồn đáng sợ ở tòa A, vì vậy có một số hộ dân sẽ dán bùa ở trong nhà để trấn trạch, giữ bình an.” Bác Ngô hỏi Cao Mệnh xin một điếu thuốc: “Người dân từ khắp nơi đến tập trung tại phố Tứ Thủy, những vị thần mà mọi người tôn thờ cũng đều cổ quái hiếm thấy. Hầu hết hộ dân làm những chuyện này đều vì tâm lý yên ổn, nhưng cũng có người đã tẩu hỏa nhập ma.”
Thở ra một làn khói, bác Ngô để mặc tàn thuốc rơi trên chiếc áo khoác rách rưới của mình: “Bọn họ đã mổ xẻ mọi bất hạnh và đau đớn, dùng oán khí để cầu xin sự giúp đỡ của Thần Phật, trở nên thần kinh lại cực đoan.”
“Hung thủ gây ra vụ thảm án diệt môn chính là một người như này phải không?”
“Đúng vậy.” Bác Ngô nuốt nước miếng, mím đôi môi nứt nẻ, thăm dò hỏi: “Cô cậu đã từng nghe nói đến ‘Tiên máu thịt’ chưa?”
Ánh mắt của Cao Mệnh hơi thay đổi, nhưng vẫn lắc lắc đầu.
“Chưa nghe nói đến thì tốt, bất cứ thứ gì đồn đại bên ngoài cũng đừng bao giờ tin. Nếu tin thì nó sẽ tồn tại, còn không tin thì nó sẽ không tồn tại.” Bác Ngô dập thuốc lá đi: “Quỷ trong tòa A có hai loại, một loại là ác quỷ, một loại là thiện quỷ. Lá bùa hộ mệnh tôi đưa cho cô cậu có thể phân biệt được bọn chúng.”
“Làm sao để phân biệt?”
“Sau khi gặp phải quỷ, cậu lấy lá bùa ra. Thiện quỷ sẽ thả cậu đi, ác quỷ sẽ ăn tươi nuốt sống cậu.” Vẻ mặt của Bác Ngô có phần cường điệu, như thể trước đây ông đã từng trải qua vậy: “Tôi đã nói đủ nhiều với cô cậu rồi, đổi được tiền rồi thì nhanh chóng đưa cho tôi.”
“Vừa rồi ở bên ngoài bác nói rằng, mấy người chúng tôi đêm này đều sẽ chết, có phải bác đã nhìn thấy gì rồi không?”
“Những người bước ra khỏi chiếc xe đen như của cô cậu, đều sẽ mất tích vào ban đêm, cho nên tôi mới nói mấy người cũng sẽ chết.” Bác Ngô trông có vẻ điên điên khùng khùng, nhưng thực ra lại rất thông minh tháo vát.
“Xe đen là xe chuyên dụng của Cục điều tra, bác đã từng gặp những điều tra viên khác trong tòa nhà sao? Bọn họ đều mặc đồng phục giống nhau.” Cao Mệnh muốn biết thêm nhiều thông tin hơn từ miệng Bác Ngô: “Bác đừng căng thẳng, bè phái trong Cục điều tra nhiều như nấm mọc sau mưa; cháu không cùng một giuộc với những người đã từng đến kia đâu.”
“Có một chuyện không biết có nên nói hay không...” Bác Ngô im lặng một hồi lâu mới mở miệng: “Sau khi tòa nhà A bị quỷ ám, những người được gọi là điều tra viên đó cũng không hề ngăn cấm, mà không ngừng chuyển đủ các loại đồ vật vào bên trong tòa nhà. Tôi nghi ngờ… không phải là trong tòa nhà bị quỷ ám, mà là có người đã lựa chọn tòa nhà này để nuôi quỷ.”
Âm thanh rung động của chiếc vòng đen đột nhiên vang lên dưới ống tay áo Cao Mệnh. Bác Ngô nhanh chóng bịt miệng lại, giẫm lên tàn thuốc, rồi lùi lại phía sau.
Nhìn vào chiếc vòng đen, Cao Mệnh nhận ra Tổng cục điều tra vừa công bố một nhiệm vụ mới ngay lúc này. Vào lúc 10:00 giờ đêm nay, tất cả các điều tra viên đã từng trải qua sự kiện bất thường cấp 3 đều sẽ được điều động đến phố Tứ Thủy khu Đông. Sự kiện bất thường của chung cư Tứ Thủy đã nghiêm trọng đến mức phải đánh đổi bằng mọi giá, đã đến lúc bắt buộc phải giải quyết nó triệt để rồi!
“Tất cả mọi người đều đặt cược hết vào đêm này sao?”
Ngay cả một người mới gia nhập Cục điều tra vài ngày trước như Cao Mệnh cũng nhận được lệnh điều động, từ đó có thể thấy mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Tổng Cục điều tra phải tập trung toàn bộ sức lực để giải quyết sự kiện bất thường này. Nhưng nếu như tối nay lại thất bại, vậy thì sau khi đã nuốt bao nhiêu người sống như vậy, Kinh dị bên trong chung cư Tứ Thủy chắc chắn sẽ mất kiểm soát.
“Chúng ta rời khỏi chung cư trước đã.”
Trên đường phố bên ngoài có xe cảnh sát đi ngang qua, Tổng cục Điều tra đang chuẩn bị phong tỏa tất cả các khu vực lân cận để hoạt động vào ban đêm.
Gặp lại Chúc Miểu Miểu và Nhan Hoa trong quán ăn, Cao Mệnh bèn lấy một phòng riêng, tiếp đến là giải thích ngắn gọn tình hình trong khu chung cư cho mọi người.
“Hiện tại có thể khẳng định, sự kiện bất thường này chắc chắn đạt đến cấp 4, hơn nữa còn không phải là sự kiện bất thường cấp 4 thông thường. Số lượng quỷ quái bên trong rất nhiều, hoàn cảnh phức tạp.” Trong lòng Cao Mệnh cũng không chắc chắn: “Lần trước, tôi có thể sống sót vượt qua sự kiện bất thường cấp 3 là bởi vì quỷ bên trong sự kiện không có ác ý với tôi. Nhưng lần này, tôi thực sự không dám đảm bảo mình có thể dẫn mọi người sống sót thoát ra.
Ánh mắt quét từng người đang có mặt, Cao Mệnh tiếp tục nói: “Mọi người nhất định phải suy nghĩ thật kĩ, rồi mới trả lời mấy câu hỏi tiếp theo của tôi.”
“Anh hỏi đi.” Tuyên Văn dường như biết Cao Mệnh muốn hỏi cái gì, trong lòng cô sớm đã có câu trả lời.
“Khả năng chúng ta tử vong trong sự kiện bất thường này là hơn 90%. Ai nguyện ý mạo hiểm cùng với tôi thì ở lại, không nguyện ý thì lái xe về Sở trước. Tôi sẽ không ép buộc bất kỳ ai trong số mọi người.” Cao Mệnh nói xong, vẻ mặt cũng thoải mái hơn một chút.
“Tôi ở lại.” Nằm ngoài dự đoán của mọi người, Chúc Miểu Miểu là người lên tiếng đầu tiên: “Tôi là điều tra viên của Cục điều tra, điều tra sự kiện bất thường là nhiệm vụ của tôi.”
Ánh mắt đảo quanh giữa Chúc Miểu Miểu và Cao Mệnh, Tuyên Văn cũng gõ gõ bàn: “Em cũng ở lại, em phải trông chừng hai người.”
“Đừng nói nhảm nữa, tối nay khi nào sẽ hành động?” Nhan Hoa cau mày, thậm chí còn không có ý định rời đi.
“Mọi người thật sự đã suy nghĩ kĩ càng rồi?” Không phải là Cao Mệnh lắm chuyện, vì người sống tay không tấc sắt, không có bất kỳ công cụ nào có thể mang đến uy hiếp cho quỷ, tiến vào sự kiện bất thường cấp 4 trong tình trạng như vậy, số lượng và thực lực của quỷ phải đối mặt còn chưa biết, đơn giản chính là đi tìm cái chết.
“Em cũng muốn đi.” Vãn Thu đã tỉnh lại, nắm lấy cổ tay Cao Mệnh: “Tám người đó đang đợi em…”
Không có một ai từ bỏ, Cao Mệnh cuối cùng cũng hạ quyết tâm: “Được, đợi đến khi trời tối, chúng ta sẽ tránh Cục điều tra ra, tiến vào từ một bên khác.”
Nhóm người tranh thủ thời gian tìm kiếm những vụ án mạng liên quan đến phố Tứ Thủy, ghi nhớ vị trí của từng căn hộ quỷ ám.
Mọi người đều cố gắng hết sức tất bật chuẩn bị những bước cuối cùng, cho đến khi màn đêm buông xuống.
Cơn mưa lớn kéo dài mấy ngày cuối cùng cũng tạnh, nhưng mây mù vẫn chưa tan.
Những hạt mưa tí tách rơi xuống chiếc ô tô màu đen, toàn bộ phố Tứ Thủy đã bị phong tỏa, có thể vào nhưng không thể ra.
Các điều tra viên mặc đồng phục màu đen vội vàng chạy tới, tất cả những điều tra viên tinh nhuệ nhất của Cục điều tra Hãn Hải đều được phái đến đây.
Khi hầu hết những người dân bình thường ở thành phố này than thở rằng cơn mưa lớn đã qua, bầu trời cuối cùng cũng quang đãng, thì những điều tra viên đứng trong bóng tối bắt đầu tiếp cận tòa A của chung cư Tứ Thủy.