Trên sàn hành lang còn lưu lại những vết bẩn màu đen, dưới tầng mơ hồ truyền đến tiếng móng tay cào nhẹ, hình như có thứ gì đó đang đến gần.
Bước ra khỏi căn hộ 2706, Cao Mệnh khẽ gõ cửa căn hộ 2707: “Thầy Diêu? Tôi là Tiểu Cao của tòa nhà số 4. Trước đây, chúng ta từng tán gẫu với nhau về chuyện trồng hoa.”
“Sao anh không nghe lời khuyên chút nào vậy?” Nhìn thấy Cao Mệnh không chỉ chạy ra hành lang mà còn gõ cửa nhà hàng xóm, điều tra viên lo lắng giậm chân: “Trong hành lang rất nguy hiểm! Hàng xóm cũng có thể bị thứ gì đó thay thế, chúng ta đều có thể gặp quỷ bất cứ lúc nào! Mau quay lại ngay!”
“Ông lão của 2707 mắc bệnh nặng, nhưng...”
“Không có nhưng!” Điều tra viên túm lấy áo của Cao Mệnh: “Sau khi bị cuốn vào sự kiện bất thường, thì đừng nghĩ đến việc cứu người khác nữa. Anh chỉ cần có thể sống sót rời đi, mang theo những thông tin và quy tắc hữu ích, vậy là đã có đóng góp rất lớn cho toàn bộ thành phố này rồi!
Anh ta kéo mạnh về sau, nhưng dùng sức thế nào cũng không thể khiến Cao Mệnh nhúc nhích: “Đừng tràn lan trái tim Thánh Mẫu nữa! Anh vẫn không hiểu mức độ khủng khiếp của sự kiện bất thường đâu, anh sẽ hại chết tất cả mọi người!”
Không muốn lãng phí thời gian giải thích với điều tra viên, Cao Mệnh tóm lấy tay nắm cửa, giọng nói dần trở nên lạnh lùng: “Thầy Diêu, tôi biết thầy đang ở bên trong. Nếu thầy không mở cửa, tôi sẽ phá cửa đấy.”
Vốn dĩ điều tra viên còn muốn tiếp tục thuyết phục hắn, nhưng những gì Cao Mệnh nói sau đó khiến anh ta hơi nghẹn. Đây hình như không phải là thái độ của Thánh Mẫu giúp hàng xóm.
Ổ khóa xoay chuyển, lá ngải cứu khô héo rơi xuống; cánh cửa cũ kĩ bị đẩy ra, thầy Diêu đeo kính nhìn Cao Mệnh: “Vào trong đi.”
“Đừng tùy tiện vào nhà của hàng xóm! Nếu như hàng xóm đã bị quỷ giết chết trước đó, vậy thì chúng ta sẽ phải đối mặt với ...” Điều tra viên chưa kịp nói xong đã bị Cao Mệnh kéo vào 2707 luôn. Anh ta nhìn cánh cửa đã đóng lại, miệng thì vẫn đang há to.
“Nhận được tin nhắn của cậu, tôi đã tắt micro và camera trước rồi.” Thầy Diêu đeo găng tay đen lên phía trên điện thoại để che camera lại.
“Tình huống khẩn cấp, tôi sẽ nói ngắn gọn thôi.” Cao Mệnh lấy điện thoại di động của Triệu Hỉ ra: “Tôi nghi ngờ những người hàng xóm nhìn có vẻ bình thường trong nhóm trò chuyện đều là giả, hình như bọn họ chỉ xuất hiện trong video mà thôi.”
“Các anh còn lập một group chat sau lưng tôi?” Điều tra viên vừa nhìn thấy group chat kia.
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì, cậu và tôi không phải là tồn tại chân thật sao?” Thầy Diêu là giáo viên của trường cảnh sát. Ông có tư duy nhanh nhạy, hiểu sâu biết rộng, nhưng những gì gặp phải tối nay đã nằm ngoài nhận thức của ông.
“Nếu so sánh thi thể hồi hồn với một trò chơi kinh dị, thì ba người chúng ta cũng giống như những người chơi; những người hàng xóm khác trong nhóm trò chuyện có thể là những thứ khác, hoặc cũng có thể chỉ là điện thoại di động hư cấu ra để lừa gạt chúng ta.” Cao Mệnh nhìn chằm chằm vào đoạn video nhóm: “Thi thể của Triệu Hỉ đang leo lên tầng 5, chờ sau khi anh ta tiến vào căn hộ 2501 của Hoàng Minh Minh, chúng ta sẽ đi cạy cửa 2607. Nếu chủ hộ Gia Kỳ không giống như trong video, vậy có thể chứng minh cho suy đoán của tôi.”
“Quỷ muốn cạy cửa, cậu cũng muốn cạy cửa?” Nếp nhăn trên mặt thầy Diêu dồn lại vào nhau, mà vết sẹo trên mặt điều tra viên cũng co giật nhẹ.
“Ở trong nhà sớm muộn gì cũng sẽ bị Triệu Hỉ bắt được. Nếu buộc phải lựa chọn một cách chết, tôi càng hy vọng mình có thể chết trên con đường tìm cách sống sót.” Cao Mệnh bây giờ vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn về thân phận của thầy Diêu. Nếu như thầy Diêu là quỷ, vậy suy đoán của hắn đều sai hết. Do đó, hắn muốn đến căn hộ 2607 để xem một lần, thuận tiện tiếp xúc ở khoảng cách gần hơn với Triệu Hỉ; anh ta là một người rất thận trọng.
“Có phải anh hơi lỗ mãng rồi không?” Điều tra viên đã từng thấy người bình thường bị cuốn vào sự kiện bất thường ở Tân Hỗ, nhưng mạnh bạo như Cao Mệnh thì gần như không có: “Bên ngoài có quỷ đấy! Anh sẽ bị nó giết chết tươi đấy!”
“Tôi cũng cảm thấy cũng không ổn thỏa.” Thầy Diêu ho khan một tiếng: “Hay là nhân lúc thi thể bò vào 2501, chúng ta sẽ chạy xuống tầng dưới, rời khỏi chung cư Lệ Tỉnh rồi đi cầu cứu. Tôi tin trong thành phố chắc hẳn sẽ có người chuyên giải quyết loại vấn đề này.”
“Có thì có, nhưng không phải anh ấy cũng đang bị mắc kẹt ở đây rồi sao?” Cao Mệnh đi ngang qua bên cạnh điều tra viên, thông qua màn mưa nhìn sang nhà của mình ở tòa nhà đối diện.
Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Mình chỉ mang theo một bức di ảnh trống vào đây, nếu như mình còn mang theo cả bức ‘ảnh gia đình’ bố và mẹ vào, không biết nửa đêm liệu bọn họ có chạy đến tặng bánh ga-tô cho mình không, có lẽ lần sau có thể thử xem.
Trong điện thoại di động của Triệu Hỉ lại truyền ra một tiếng hét thảm thiết nữa, Cao Mệnh cúi đầu nhìn xuống, để rồi lập tức trông thấy Hoàng Minh Minh của 2501 đã sợ hãi đến suy sụp rồi.
Những người hàng xóm lần lượt chết thảm, cảm giác áp bức dâng lên từng tầng vô cùng mạnh mẽ; mỗi dây thần kinh của Hoàng Minh Minh như bị dao cứa vào, anh ta hét to vào camera điện thoại di động.
2501 Hoàng Minh Minh: “Tôi nghe thấy tiếng móng tay cào cửa! Đầu của Triệu Hỉ hình như đang treo trên khung cửa nhà tôi! Cứu tôi với! Mọi người đều là hàng xóm mười mấy năm rồi, xin hãy giúp tôi được không!”
Cho dù Hoàng Minh Minh có hét thế nào đi nữa, những người hàng xóm còn may mắn sống sót cũng đều không trả lời.
Trên mặt nổi lên những đường gân xanh, Hoàng Minh Minh chộp lấy con dao gọt trái cây trên bàn trà: “Các người rồi cũng sẽ bị gã bắt được thôi! Các người cũng sẽ phải nhận quả báo!”
Ổ khóa trên cửa chống trộm như chỉ để trang trí, máu chảy vào, cánh cửa từ từ mở ra, những ngón tay chen vào qua khe cửa.
Nỗi sợ hãi tột độ kích thích Hoàng Minh Minh, anh ta hét lên và lao về phía cửa chống trộm, giơ con dao gọt trái cây trong tay lên chém về phía trước.
Cả điều tra viên và thầy Diêu đều bị thu hút bởi cảnh tượng trong video; hai người sợ hãi run rẩy.
“Đừng đứng ngây ra đó nữa, chuẩn bị lên tầng 6!” Cao Mệnh lục tìm thấy hộp dụng cụ của thầy Diêu: “Cơ hội chỉ có một lần thôi!”
“Thực sự phải đến đó sao? Anh hãy lý trí hơn chút đi mà!”
“Tôi đã rất lý trí rồi.” Cao Mệnh dẫn hai người lên tầng sáu, trong video trên điện thoại di động, Hoàng Minh Minh đang vật lộn với thi thể trên tầng năm, nhưng hành lang lại im lặng như chết, bây giờ thầy Diêu cũng đã nhận ra cổ quái.
Không cần Cao Mệnh nói nhiều, ông lấy dụng cụ ra, chuẩn bị cạy cửa căn hộ 2607.
Trong video nhóm trò chuyện, Hoàng Minh Minh sợ hãi đến mức đánh rơi điện thoại xuống ghế sô pha. Anh ta trong camera đang điên cuồng vung dao gọt trái cây.
“Tự sát rồi còn không yên! Mày có bản lĩnh thì đi tìm những kẻ ức hiếp mình đi, đáng đời mày làm kẻ hèn nhát cả đời!”
Máu đen văng tung tóe trong phòng khách, thân thể tàn tạ của Triệu Hỉ ngọ nguậy trên mặt đất, Hoàng Minh Minh hai tay cầm dao, không ngừng lặp lại những động tác tương tự.
Quần áo và da thịt đều bị xé rách, nhưng bất luận Hoàng Minh Minh có làm gì cũng không thể ngăn cản Triệu Hỉ tới gần.
Xương cốt va chạm với nhau, thi thể thủng lỗ chỗ của Triệu Hỉ giống như một cái miệng nứt vỡ, từ từ mở ra.
Bóng đen lan rộng, Hoàng Minh Minh hoàn toàn không cách nào tránh né, anh ta gần như đã bị da của Triệu Hỉ bao bọc.
Cảnh tượng kinh hoàng này khiến điều tra viên và Cao Mệnh đang xem video đều cảm thấy dựng tóc gáy. Hoàng Minh Minh bị bao bọc trong video vẫn đang vùng vẫy, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích; hai chân anh ta không tự chủ di chuyển về phía ban công, trên hai cánh tay của anh ta bị da của Triệu Hỉ bao trùm.
“Thả tôi ra! Triệu Hỉ! Tôi biết mình sai rồi! Đáng lẽ tôi không nên đổ tội cho anh ăn trộm hàng hóa ở khu cảng! Tôi xin lỗi! Tôi thực sự sai rồi!” Xương vụn xuyên qua mu bàn tay, Hoàng Minh Minh dưới sự sai khiến của một cỗ sức mạnh nào đó mà tóm lấy khung cửa sổ, đẩy cửa kính ra.
Cơn mưa lớn lập tức làm ướt mặt Hoàng Minh Minh. Anh ta đang rên rỉ xin tha mạng, vẻ mặt đau đớn xấu xí, nhưng cơ thể vẫn chậm rãi leo lên bệ cửa sổ.
Mấy ngày trước, Triệu Hỉ trong hiện thực có lẽ cũng như này.
“Triệu Hỉ! Thả tôi xuống! Thả tôi xuống!”
Dường như nghe được yêu cầu của Hoàng Minh Minh, Triệu Hỉ bao bọc lấy sau lưng Hoàng Minh Minh, cùng nhau rơi từ trên cửa sổ xuống!
Điều tra viên sau khi xem xong video liền cảm thấy tay chân lạnh buốt, “quỷ” trong tòa nhà này đáng sợ khủng khiếp hơn nhiều so với anh ta tưởng tượng: “Trong sự kiện bất thường thông thường sẽ không xuất hiện quỷ cụ thể, lần này chúng ta đã gặp phải rắc rối lớn rồi!”
“Rầm!”
Một âm thanh giòn tan vang lên, cánh cửa căn hộ 2607 bị thầy Diêu và Cao Mệnh cạy ra, bọn họ đứng ở cửa nhìn vào trong nhà.
Tầng tầng lớp lớp bụi trên bàn ghế, căn hộ 2607 tối om, như thể đã lâu không có người ở vậy.
“Những người hàng xóm trong video trên điện thoại di động đều là giả, những người hàng xóm mà chúng ta nhìn thấy bị Triệu Hỉ lần lượt giết chết cũng là giả, những chuyện này chỉ là ảnh chiếu của mặt tối trong trái tim Triệu Hỉ mà thôi.” Thầy Diêu rất khâm phục nhìn Cao Mệnh: “Toàn bộ đều bị cậu đoán trúng rồi!”
“Tiếp theo anh chuẩn làm gì?” Điều tra viên cũng nhìn về phía Cao Mệnh.
Sau khi thoát khỏi video nhóm trò chuyện, Cao Mệnh xem qua điện thoại di động của Triệu Hỉ, trong đó có rất nhiều clip về cuộc sống của chính anh ta, em dâu chơi đùa với con trẻ, mẹ nuôi lớn tuổi đang nấu ăn trong bếp. Triệu Hỉ rất muốn gia nhập vào trong đó, nhưng đủ các loại tin đồn khiến anh ta sợ hãi, em dâu và mẹ nuôi từ tận đáy lòng cũng không chào đón một người khuyết tật như anh ta.
Ngoài những clip đời thường ra, người trung niên cô đơn này cũng sẽ tự quay chính mình, không ai coi trọng anh ta, nên anh ta nói chuyện với chính mình. Điện thoại di động đã trở thành đối tượng dốc bầu tâm sự của anh ta, dữ liệu lớn cũng sẽ chăm sóc cảm xúc cho anh ta, nhìn từ khía cạnh này, điện thoại di động quả thực càng giống như người thân duy nhất của anh ta hơn.
“Tôi có một ý tưởng khá táo bạo.” Cao Mệnh nhìn bậc cầu thang tối tăm, tựa như đang nói với chính mình: “Tôi muốn tâm sự cùng với người chết.”