Mục lục
Nhà Thiết Kế Trò Chơi Kinh Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trốn ở đây?"

“Ừm, trốn vào trong tủ, ở đây còn rất nhiều chỗ.” Cậu bé chật vật nhấc bộ quần áo đang đè nặng lên người mình lên, da nó bị đè đến nổi mẩn đỏ: “Cháu sẽ không làm cô đau, cái tủ này có thể giấu được rất nhiều người."

Có một âm thanh kỳ lạ phát ra từ tủ quần áo phía sau cậu bé, giống như tiếng kêu cứu bị kìm nén. Chúc Miểu Miểu lo lắng rằng khi mở một cánh cửa tủ khác, cô sẽ nhìn thấy thi thể của đồng nghiệp mình được gấp bên trong.

"Cha mẹ cháu sắp trở về rồi, tính khí bọn họ rất không tốt, tốt nhất cô nhanh tới đây đi." Giọng nói của cậu bé rất nhẹ nhàng, dường như nó chưa bao giờ dám lớn tiếng nói chuyện: "Nếu như để cha mẹ cháu phát hiện ra cô, cô sẽ bị băm vằm đấy."

Thật khó mà tưởng tượng được một từ như "băm vằm" lại nói ra từ miệng một đứa trẻ. Chúc Miểu Miểu nắm chặt chiếc rìu cứu hỏa, lúc này, thứ duy nhất có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn, chỉ có chiếc rìu trong tay.

"Cha mẹ cháu rất hung dữ, bọn họ sẽ phá hủy tất cả mọi thứ, hận không thể giết chết mọi thứ bằng cách thức độc ác nhất." Cậu bé vẫy tay ra hiệu với Chúc Miểu Miểu: "Bọn họ cao ba mét, cha cháu sức lực lớn lắm, mẹ thường xuyên cầm vật nhọn, bọn họ oán hận lẫn nhau, nhưng cơ thể lại dính chặt vào nhau, không thể thoát khỏi nhau được.”

Dưới sự mô tả của cậu bé, Chúc Miểu Miểu không khỏi tưởng tượng ra một con quái vật.

Một người đàn ông thô lỗ cao ba mét và một người phụ nữ cầm vũ khí sắc bén quấn lấy nhau, bọn họ đang đu đưa trong hành lang, không ngừng săn lùng những đồng nghiệp khác.

Những suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Chúc Miểu Miểu chợt nghe thấy tiếng bước chân nặng nề xuất hiện ở hành lang.

"Đừng nói nữa! Cha mẹ cháu đến rồi!"

Cậu bé che miệng lại, Chúc Miểu Miểu cũng khẩn trương đến mức không dám thở mạnh.

Khi tiếng bước chân đến gần, tiếng một người đàn ông và một người phụ nữ tranh cãi và lăng mạ truyền vào trong nhà.

"Con khốn hôi hám! Tao sẽ bóp cổ mày chết!"

"Chẳng lẽ tôi nói sai gì sao? Anh chính là một kẻ hèn nhát, chỉ biết khôn nhà dại chợ, thật may mắn con trai không phải giống của anh."

"***, tao sẽ giết mày!"

Ngay cả Chúc Miểu Miểu, một người trưởng thành, cũng không thể chịu nổi khi nghe đủ loại từ ngữ tục tĩu này, thật khó để tưởng tượng phản ứng nội tâm của con họ mỗi khi phải nghe những lời này nữa.

Giày giẫm phải mảnh kính, móng tay của người phụ nữ cào vào tường, mọi âm thanh kỳ lạ đột nhiên biến mất khi bọn họ đi ngang qua cửa nhà Chúc Miểu Miểu.

Lòng bàn tay cô đầy mồ hôi, Chúc Miểu Miểu cảm giác được quái vật đang ở ngoài cửa, cô ngẩng đầu lên.

Cửa sổ trang trí phía trên khung cửa bị thứ gì đó bóp mở, những sợi tóc rơi vào trong nhà, sắc mặt Chúc Miểu Miểu tái nhợt vì sợ hãi, lúc cô gần như không thể đứng yên thì đột nhiên có tiếng khóa cửa mở ra ở hành lang.

Mái tóc đen đang định vào nhà từ từ đi ra, con quái vật dường như đã rời đi.

Chúc Miểu Miểu không dám mở cửa, cô cẩn thận đặt rìu cứu hỏa xuống, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, cắm vào góc cửa sổ nhỏ trên khung cửa, để lộ camera ra.

Đứng nhón chân, Chúc Miểu Miểu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, chỉ liếc nhìn một cái, tim đã bắt đầu đập loạn xạ không thể khống chế.

Hình ảnh trên màn hình không rõ lắm nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông dị dạng cao ba mét đang dựa vào tường, đứng cạnh cánh cửa đối diện.

Cánh tay của gã dày gấp mấy lần so với người bình thường, trên người có một người phụ nữ quấn lấy, hai người dính vào với nhau, bốn mắt nhìn chằm chằm vào ổ khóa vừa phát ra tiếng động lạ, ánh mắt nham hiểm hung ác, khiến người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi!

"Quái vật!" Con quái vật đáng sợ này gần giống với quỷ quái mà Chúc Miểu Miểu tưởng tượng, thậm chí có thể nói rằng nó dường như đã biến hóa trí tưởng tượng của cô.

Cắn chặt môi, Chúc Miểu Miểu không lên tiếng, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống cằm. Trước khi gia nhập Cục điều tra cô biết có thể sẽ gặp phải quái vật, nhưng không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy!

Trên cổ nổi gân xanh, Chúc Miểu Miểu không dám phát ra âm thanh, hai tay cũng cứng ngắc, không dám động đậy.

Hành lang im lặng như vậy một lúc lâu, người trốn ở phòng đối diện có lẽ cho rằng quái vật đã rời đi, muốn kiểm tra tình hình.

Tay nắm cửa chậm rãi xoay, cánh cửa chung cư cũ kĩ từ từ mở ra một khe hở.

Những người trong nhà không biết rằng con quái vật đang ẩn náu gần đó, trái tim của Chúc Miểu Miểu đã nhảy lên tận cổ họng.

"Hình như an toàn rồi."

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ trong nhà, đó là giọng của một người mới đến.

Cánh cửa chậm rãi bị đẩy ra, khuôn mặt của đồng nghiệp hiện ra trong khe hở, con quái vật đáng sợ cũng cử động cơ thể, người đàn ông dị dạng nắm chặt tay, còn người phụ nữ dị dạng cầm lấy một con dao sắc bén.

Khí lạnh tràn ngập, mũi dao sáng chói lơ lửng trên mặt.

"Cẩn thận!"

Chúc Miểu Miểu không cách nào khoanh tay đứng nhìn, cô đã đẩy cửa ra vào giây phút cuối cùng, giơ rìu cứu hỏa lên, lớn tiếng nhắc nhở: “Quỷ đang ở ngoài cửa!”

Nam nữ dị dạng đồng thời quay đầu lại, Chúc Miểu Miểu sợ tới mức hai chân mềm nhũn ra, hoàn toàn không dám phản kháng, trong đầu không còn ý nghĩ nào khác, nỗi sợ hãi khiến cô theo bản năng bỏ chạy.

Điều tra viên trốn ở căn hộ đối diện cũng đã kịp phản ứng lại, nhưng khi anh ta muốn đóng cửa lại thì đã muộn.

Người đàn ông dị dạng mở cửa ra, gã có vẻ say rượu, bước đi loạng choạng, rất thô bạo lao vào trong nhà.

Trong cuộc sống của đứa trẻ, người đàn ông dường như thường xuyên làm những việc như vậy, một số thói quen của anh ta vẫn còn bảo lưu trạng thái trong quá khứ.

"Tôi sẽ giữ chân nó! Mọi người mau chạy trước đi!" Giọng nói của người đàn ông mạnh mẽ vang lên trong căn nhà cho thuê, sau đó là tiếng kính vỡ và vật nặng rơi xuống đất, vị điều tra viên vạm vỡ đáng tin cậy nhất dường như bị đẩy xuống tầng.

Nhưng khi anh ta đang thu hút được sự chú ý của con quái vật, các điều tra viên mới khác và Bạch Kiều đã chạy ra ngoài.

"Phân tán và tìm phòng để ẩn náu! Tìm được manh mối và quy tắc! Cách thoát khỏi những sự kiện bất thường thường được giấu ở nơi xảy ra sự kiện bất thường!" Bạch Kiều muốn trấn tĩnh mọi người, nhưng những người mới đến bị choáng ngợp bởi nỗi sợ hãi thì hoàn toàn không chú ý đến cô, nội dung được đào tạo tại Cục điều tra sớm đã quên sạch sẽ, bọn họ chen chúc tràn xuống tầng dưới.

"Không được rời khỏi địa điểm xảy ra sự kiện bất thường! Nếu vào sương mù bên ngoài địa điểm sẽ đánh mất chính mình! Vĩnh viễn cũng không thể quay trở lại!"

Nhắc nhở của Bạch Kiều hoàn toàn không có tác dụng, những điều tra viên mới đó chỉ muốn nhanh chóng rời đi, nỗi sợ hãi đã ăn sâu vào đầu óc, phá hủy lý trí của bọn họ.

Hành lang tràn ngập tiếng khóc và tiếng bước chân, mọi người đều chạy ra khỏi tòa nhà, đứa trẻ vốn trốn trong tủ kia cũng nằm trong số đó. Điều tra viên mới chỉ nghĩ đến việc trốn thoát hoàn toàn không nhận thấy bên cạnh đã có thêm một người.

"Quay lại! Đừng để nỗi sợ hãi chi phối mọi người!"

Bạch Kiều đuổi ra ngoài tòa nhà, trong tòa nhà dường như chỉ còn lại một mình Chúc Miểu Miểu.

"Làm thế nào bây giờ?"

Trang đầu tiên trong quy tắc huấn luyện của Cục điều tra nói rằng, tuyệt đối không được chạy lung tung sau khi bị cuốn vào một sự kiện bất thường, một khi bị lạc, sẽ không bao giờ tìm được đường về nhà nữa.

Quy tắc rất rõ ràng, nhưng nếu không chạy lung tung thì phải trốn ở đâu?

Chúc Miểu Miểu tuyệt vọng nhìn căn phòng đối diện, con quái vật to lớn đáng sợ lật ngược bàn và tủ quần áo, giống như một kẻ điên cuồng bạo lực, mọi thứ nguyên vẹn rơi vào trong tay nó đều sẽ bị phá hủy.

Giẫm lên vết máu trên mặt đất, người đàn ông dị dạng chậm rãi quay người lại, cõng người phụ nữ dị dạng trên lưng, nhìn chằm chằm Chúc Miểu Miểu.

Dường như cả tòa nhà chỉ còn lại mình cô, khoảnh khắc Chúc Miểu Miểu bị quái vật nhìn thấy, mọi dây thần kinh trong cơ thể đều run lên vì sợ hãi.

Con quái vật không ngừng mở rộng trong tầm nhìn của cô, cơ thể dị dạng và xấu xí dường như ngày càng lớn lên bởi vì nỗi sợ hãi của cô.

Chúc Miểu Miểu như quay trở lại nhiều năm trước, khi còn nhỏ, cô đã bị một trận hỏa hoạn lớn bao vây, mọi thứ trong nhà đều bị đốt cháy, khói dày đặc, ngọn lửa và nhiệt độ cao làm bỏng má cô, làn da không ngừng khô đi.

"Giúp tôi với, còn ai nữa không..."

Đôi bàn tay chai sạn không còn cầm chắc được rìu cứu hỏa nữa, nhưng Chúc Miểu Miểu vẫn không ngã xuống, cô dùng hết sức chỉ lưỡi rìu vào con quái vật.

"Toi rồi, không còn cách nào khác rồi."

Con quái vật hoàn toàn chiếm giữ tầm nhìn của Chúc Miểu Miểu, nỗi tuyệt vọng khó tả tràn ngập trong đầu, Chúc Miểu Miểu cảm thấy chiếc rìu cứu hỏa trong tay mình ngày càng nặng hơn. Khi chiếc rìu sắp rơi xuống, tiếng xích va vào lan can kim loại đột nhiên vang lên từ cuối hành lang.

Đầu của người đàn ông dị dạng vốn đã giơ ra trước mắt, nhưng âm thanh trong trẻo ấy dường như có ma lực đặc biệt, khiến Chúc Miểu Miểu tỉnh táo hơn một chút, cô nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Trong hành lang tối tăm, có một chàng trai trẻ không mặc đồng phục của Cục điều tra đang chạy về phía này.

Tay trái của hắn có một sợi xích màu đen quấn quanh, trong mắt không có một tia sợ hãi.

Bước lên bức tường lốm đốm, chàng trai trẻ đánh vào lưng con quái vật, dùng cả hai tay nắm lấy sợi dây xích, siết chặt cổ con quái vật dị dạng!

"Đừng sợ!"

Nghe được giọng nói của chàng trai trẻ, Chúc Miểu Miểu có cảm giác như mình đã quay trở lại năm 6 tuổi, khi ngọn lửa sắp nuốt chửng cô thì một người lính cứu hỏa đã phá cửa lao vào hiện trường vụ cháy.

Khi đó, người lính cứu hỏa dường như cũng đã nói câu tương tự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK