“Tư Đồ An?” Nghe cái tên này, phần lưng của bác Ngô càng khom xuống; ông ta vô thức muốn trốn tránh: “Cậu nhất định phải cẩn thận với người này.”
“Bác quen kẻ đó à?”
“Ngày trước, tôi vẫn luôn nghĩ ma quỷ là đáng sợ nhất, cho đến khi gặp Tư Đồ An tại chung cư Tứ Thuỷ.” Bác Ngô liếm vết thương trên môi: “Tôi không thể rời khỏi chung cư Tứ Thuỷ, thế nên chỉ có thể sống sót bằng cách giả vờ điên điên khùng khùng - tất cả chỉ vì người này mà ra. Tôi không thể trốn khỏi Hãn Hải. Miễn là tôi tỏ ra tỉnh táo, dù chỉ là một chút thôi thì chắc chắn sẽ bị giết ngay. Trước đây, tôi từng nghĩ đến việc đưa đoạn video kia cho cảnh sát Hãn Hải. Nhưng trước khi kịp làm thế, một trường hợp tương tự khác cũng đã xảy ra. Chuyện là, có một thanh niên đã nghe lén được vụ án này, thế là tự động gửi tin tức đến toà soạn báo. Sau đó, đoạn ghi âm của cậu ta được gửi đến Tư Đồ An, và thanh niên trẻ tuổi kia cũng biến mất khỏi toà chung cư này vĩnh viễn.”
Sau khi nghe bác Ngô nói thế, bà ngoại của Cung Hỉ đột nhiên hơi kích động. Rõ ràng, thanh niên nhiêt tình trẻ tuổi trong lời của bác Ngô dường như chính là Cung Hỉ đây!
Nhưng bản thân Cung Hỉ lại không nhớ gì về chuyện này. Anh ta vẫn kính cẩn quỳ rạp dưới đất.
“Tư Đồ An... Xem ra, chúng ta phải nghĩ biện pháp giam cầm gã vĩnh viễn trong sự kiện bất thường này.” Cao Mệnh thầm có một loại cảm giác rất đặc biệt. Hắn chưa từng gặp mặt Tư Đồ An, nhưng cứ có một cảm giác vô cùng cực đoan và đầy địch ý với gã, tựa như cả hai từng xảy ra một mâu thuẫn nghiêm trọng nào đó vậy.
“Gã đó chỉ là một con ác quỷ đội lốt người mà thôi.” Bác Ngô tỏ vẻ sợ hãi, nói: “Trái tim bằng xương bằng thịt trên cơ thể của tên hung thủ tàn sát cả hai gia đình, cùng trái tim của thần linh trên bức tượng đất sét thuộc về Tiên máu thịt - tuyệt đối không được để 2 vật ấy rơi vào tay Tư Đồ An. Về cơ bản, dường như Hội từ thiện nuôi quỷ trong chung cư Tú Thuỷ là vì hai trái tim ấy.”
Bác Ngô vẽ vài dòng trên tờ giấy màu vàng: “Con ác quỷ giết người kia sống trong một căn hộ nào đó giữa toà nhà và chỉ đi ra ngoài khi giết người. Do đó, tôi không thể xác định được vị trí của nó. Tuy nhiên, cậu có thể đi phá bức tượng đất sét của Tiên máu thịt trước.”
“Vậy bức tượng đất sét đó ở đâu?”
“Trong tầng hầm B1 của tòa A. Tại nơi tối tăm và xui xẻo nhất trong toàn bộ chung cư, có một căn từ đường bí mật. Bức tượng Tiên máu thịt được thờ cúng tại đó.” Bác Ngô lấy ra một lá bùa khác: “Tôi già rồi, đi đứng không tiện, nếu đi chung thì chỉ gây phiền phức cho mọi người mà thôi. Cô cậu cất kỹ lá bùa này đi, biết đâu sẽ phát huy tác dụng.”
Nhận lấy lá bùa xong, Cao Mệnh nhìn sang những người giấy kia: “Mọi người có muốn đi cùng không? Hung thủ giết hại các người đang ở trong toà nhà này. Đây chính là mối thù sâu tựa bể.”
Bảy người giấy kia chẳng thèm lay động mảy may, duy chỉ mỗi người giấy lớn tuổi nhất với tay lấy một nắm gạo trắng từ bàn thờ, nhét vào túi áo của Cao Mệnh.
“Thứ này dùng để làm gì?”
“Gạo trắng chính là thứ mà tôi đã cúng cho người đã khuất đấy.” Bác Ngô giải thích: “Nếu cậu gặp phải tình trạng không thể không ăn thịt, nắm gạo trắng này sẽ giúp cậu giữ lấy lý trí trong một thời gian ngắn.”
‘Thịt’ mà bác Ngô nói có lẽ chính là loại thịt mà Bạch Kiêu ăn phải, sau khi ăn xong là sẽ lập tức biến thành tên điên, nhưng khó bị giết chết.
“Dường như bác đang cân nhắc đến kết cục xấu nhất nhỉ?” Cao Mệnh dẫn Chúc Miểu Miểu bước ra khỏi căn hộ dành cho người âm này. Không lâu sau, Cung Hỉ cũng chạy theo ra ngoài.
Nhóm người giấy đồng ý bảo vệ người thân của Cung Hỉ, nhưng chỉ khi Cung Hỉ giúp Cao Mệnh phá hủy bức tượng đất sét của Tiên máu thịt.
Hầu hết cư dân trong tòa nhà đều có tín ngưỡng đối với Tiên máu thịt, nhưng Cung Hỉ là một ngoại lệ. Niềm tin của anh ta chính là chăm sóc tốt cho bà ngoại của mình. Chỉ cần bảo vệ tốt cho người nhà, vậy tin vào ai cũng được.
“Tôi dẫn đường nhé. Tôi biết vị trí của căn từ đường kia.” Cung Hỉ đã trở thành “quỷ gián điệp”, xung phong đi đầu.
Cao Mệnh im lặng cõng theo Triệu Hi di chuyển ở phía sau. Hắn bắt đầu thực sự hiểu được thế giới bóng tối trong trò chơi Kinh dị này.
Tướng do tâm sinh, cư dân trong tòa nhà được chia thành 4 loại tướng, từ đó mà duy trì một sự cân bằng tinh tế. Đây chính là một mô hình thu nhỏ của thế giới bóng tối.
“Thế giới bóng tối không chỉ là một thảm họa, mà bản thân nó còn là một thế giới và nó cũng có những quy tắc riêng.”
...
Sau khi đi qua hành lang, Tuyên Văn dừng chân lại. Cô mơ hồ nghe thấy Cao Mệnh đang gọi mình.
Quay đầu lại, Tuyên Văn trông thấy Cao Mệnh và Chúc Miểu Miểu đang sóng vai đi theo sau. Mọi chuyện dường như vẫn bình thường.
Tiếp tục đi về phía trước, sau khi đi qua một ngã rẽ khác, ánh mắt Tuyên Văn đột nhiên thay đổi. Cô lấy ra một con dao nhọn từ trong ba lô.
“Sao vậy?” Nhan Hoa cau mày.
“Trong khi chúng ta đắm chìm trong bóng tối, Cao Mệnh và một người sống khác đã bị thay thế mất rồi.” Giọng nói của Tuyên Văn không có bất cứ một cảm xúc nào. Lúc này, dáng vẻ của cô ấy hoàn toàn khác với thời điểm khi ở bên cạnh Cao Mệnh.
“Cô nhận ra được à?”
“Tôi có thể cảm nhận được vị trí đại khái của Cao Mệnh. Người phía sau không phải là anh ấy.” Xoay người, Tuyên Văn vắt chéo tay cầm dao ở sau lưng, vười “cười”, vừa sải bước tiến đến “Cao Mệnh”.
Thấy Tuyên Văn đi tới, “Cao Mệnh” cũng có chút bối rối. Hắn vừa định nói gì đó, con dao sắc bén được âm ảnh bao bọc đã đâm xuyên qua cổ hắn!
Không có máu chảy ra, “Cao Mệnh” vừa bị xiên cổ dần chuyển từ trạng thái kinh ngạc sang điên cuồng. Đi ngược chiều dao đâm, “hắn” tấn công thẳng về phía Tuyên Văn.
Lưỡi đao trượt đi, hai mắt của Tuyên Văn đỏ thẫm. Cô nhanh chóng ấn tay mình vào ngay ngực “Cao Mệnh”. Tên”Cao Mệnh” giả này dần dần mất đi khả năng kiểm soát cơ thể, bóng tối trong cơ thể hắn bắt đầu tự công kích bản thân!
“Chúc Miểu Miểu” bên cạnh biết rõ mình đã bị phát hiện rồi, thế là vung cây rìu cứu hoả về phía Tuyên Văn. Nhưng ngay lúc này, cánh tay của cô đã bị một bàn tay cứng như sắt thép ngăn cản lại.
Nhan Hoa vung quyền đấm xuống, cơ thể của “Chúc Miểu Miểu” lập tức biến dạng. Không định để “Chúc Miểu Miểu” có thời gian phản ứng, anh ta vung một cơn mưa quyền, tựa như cuồng phong vũ bão.
Chẳng có máu đen chảy ra hay tiếng xương gãy vỡ, nhưng mỗi khi Nhan Hoa vung quyền, hình xăm quỷ dữ trên cơ thể của anh dường như càng sống động hơn. Toàn bộ bóng tối tràn ra từ cơ thể của Chúc Miểu Miểu đều bị hình xăm quỷ ấy nuốt gọn!
“Chúc Miểu Miểu” giả này hoàn toàn bị đánh tan xác. Nhan Hoa thu hồi nắm đấm, nhìn sang một bên thì cũng thấy Tuyên Văn vừa xử lý xong “Cao Mệnh”.
“Cứ để tôi đâm nhát cuối cùng, anh đừng có dùng nắm đấm lung tung.” Dường như Tuyên Văn nhìn ra một vấn đề gì đó, vì cô vẫn cứ nhìn chằm chằm vào tay trái của Nhan Hoa.
Sau khi Nhan Hoa giết “Chúc Miểu Miểu”, trên tay của anh ta xuất hiện một vài văn tự cổ quái màu đen, giống như một dạng nguyền rủa nào đó vậy.
Theo lời nhắc nhở của Tuyên Văn, Nhan Hoa cũng phát hiện ra các con chữ màu đen này, nhưng bản thân anh ta cũng chẳng quan tâm cho lắm: “Ưu tiên tìm gặp Cao Mệnh đã. Chỉ có anh ấy mới biết chị hai của tôi ở đâu. Anh ấy tuyệt đối không thể chết.”
“Chỉ có anh ấy mới biết rõ chị hai của anh ở đâu á?” Tuyên Văn bỗng nhiên vuốt ve lưỡi dao nhọn: “Bọn đàn ông, quả nhiên rất thích giấu giấu diếm diếm.”
Sải bước về phía trước, bóng tối cũng phải tránh né, quả nhiên với thân hình cao lớn cường tráng của mình thì Nhan Hoa khó có thể ẩn nấp gì được. Đương nhiên, anh ta cũng không định trốn tránh.
Dù gặp phải chuyện gì, Nhan Hoa đều dám xông lên chém giết. Hình xăm quỷ dữ to lớn trên người anh ta càng lúc càng chân thật hơn, nhưng những mảng chữ đen cũng vì thế mà nhiều dần.
“Anh chuẩn bị giết sạch một đường trong lúc tìm Cao Mệnh à? Đây chính là sự kiện bất thường cấp 4 đấy.” Tuyên Văn không khuyên Nhan Hoa nổi. Ai nấy trong số họ đều có tiềm năng trở thành tội phạm siêu cấp trong tương lai. Phần lớn những người này đều rất cố chấp. Ngoại trừ bị ràng buộc với Cao Mệnh, họ khó mà có thể thực sự tin tưởng người khác được.
“Tôi không hiểu sự kiện bất thường cấp 4 có ý nghĩa gì. Tôi chỉ biết rằng, nếu quả đấm của tôi có thể gây thương tổn cho chúng, vậy tôi chẳng méo gì phải sợ.”
Những dòng chữ màu đen càng lúc càng xuất hiện chằng chịt trên cơ thể của Nhan Hoa. Từ đó, vóc dáng của anh ta cũng càng lúc càng cường tráng. Không những thế, hình xăm đại quỷ trên người cũng trở nên phức tạp hơn, trông không khác gì một con ác quỷ thật sự đang đứng ngay sau lưng anh ta vậy.
...
Vãn Thu im lặng đi theo cả nhóm. Nhưng khi đang bước đi, cậu bé đột nhiên phát hiện ra rằng, mình là người duy nhất còn lại giữa hành lang.
“Hành lang khác hẳn trước đó rồi ư?”
Vãn Thu rụt cổ lại; bóng tối ập đến từ bốn phía, khiến cậu hơi sợ hãi.
Toà chung cư thậm chí còn rùng rợn hơn trước. Trong không khí dần lan toả một mùi tanh tưởi khó tả.
Tim đập thình thịch, Vãn Thu nép mình vào một góc. Trải nghiệm quái dị này khiến cậu bé hoảng sợ. Tuy nhiên, so với những tổn thương thuở ấu thơ của bản thân, những dị thường này vẫn chưa thể phá vỡ phòng tuyến tâm lý của cậu bé.
“Cao, Cao Mệnh...”
Vãn Thu khẽ thét lên, nhưng xung quanh chẳng có phản ứng gì. Người vừa nói sẽ bảo vệ cậu bé đã biết mất bặt tăm.
Trực giác siêu phàm nói cho cậu biết rằng, phía trước rất nguy hiểm. Vãn Thu chẳng biết phải làm sao, cứ thế mà ngồi cuộn tròn ở một góc hành lang, ôm chặt lấy hai chân.
Ước chừng mấy phút sau, nhịp tim của Vãn Thu đột nhiên tăng tốc. Một cảm giác nguy cơ mãnh liệt nhắc nhở cậu cần phải rời đi ngay.
Không biết trốn vào đâu, dưới tình thế tuyệt vọng, Vãn Thu chui ngay vào căn hộ số 506 bên cạnh.
Không lâu sau khi cậu đóng cửa lại, một người đàn ông đeo mặt nạ chuột đi tới. Gã cầm theo chìa khóa và giấy chứng nhận của Ban quản lý tòa nhà, sau đó dừng lại nơi mà Vãn Thu đã ngồi lúc ban nãy.
Nhai nuốt thứ gì đó trong miệng xong, người đàn ông tháo mặt nạ ra. Chóp mũi giật giật, như thể gã ấy đang tìm kiếm hơi thở của người sống vậy.
Vãn Thu bịt kín cả miệng và mũi. Thông qua mắt mèo, cậu bé có thể nhìn được tình hình bên ngoài. Dưới lớp mặt nạ chuột kia lại là khuôn mặt của một con chuột!
Gã quản lý chung cư mà mọi cư dân đều sợ hãi kia, dường như chỉ là một con chuột hay ăn vụn máu thịt mà thôi!