Ánh sáng ấm áp chiếu vào mặt, Cao Mệnh ngồi dậy khỏi chiếc giường nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Trong phòng bệnh, có đủ các loại thiết bị y tế mà hắn không hề nhận ra. Khu vực hành lang bên ngoài được canh gác rất nghiêm ngặt, ngay cả một con muỗi cũng không thể bay vào.
“Thể chất của cậu rất kém, có đến mười mấy vết thương lớn nhỏ. Những vết thương ấy đã khéo léo tránh né đi vị trí chí mạng trên người cậu, nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ là nội tạng của cậu đã bị tổn thương nghiêm trọng, không thể nào chữa khỏi. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, dùng nhiều phương pháp khác nhau, nhưng cũng chỉ có thể trì hoãn thời gian tử vong mà thôi.”
Các bác sĩ và y tá túc trực 24/7; mỗi thời mỗi khắc, bọn họ đều trực chiến trong căn phòng sát vách với Cao Mệnh.
“Đây là đâu?”
“Bệnh viện Cục Điều tra khu Đông, chuyên dùng để điều trị cho các điều tra viên và nhân viên an ninh bị thương trong những sự kiện bất thường.” Bác sĩ ấn xuống thiết bị thông báo bên cạnh giường. Vài phút sau, Trần Vân Thiên và một số vị lãnh đạo điều tra viên khác bước vào phòng bệnh.
Các bác sĩ và y tá xung quanh rất hiểu chuyện mà rời khỏi phòng bệnh, cũng không quên việc đóng cửa lại trước khi rời đi.
“Bản kết quả điều tra sự kiện bất thường ở chung cư Tứ Thuỷ đã được kiện toàn. Anh vốn dĩ nên là người lập công cao nhất. Tuy nhiên, tôi hy vọng anh có thể giữ bí mật những chuyện liên quan đến Tư Đồ An. Cục Điều tra bị tổn thất nghiêm trọng, mà nếu những điều tra viên phổ thông biết mình bị Tư Đồ An lợi dụng, vậy ắt hẳn sẽ khiến lòng người nguội lạnh. Hiện tại, chúng ta không thể nào chịu đựng được tình cảnh mâu thuẫn nội bộ như vậy.”
“Vào giai đoạn cuối đời, nếu cậu có bất cứ yêu cầu gì thì cứ nói, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng...” Vẫn chưa bình bầu xong vị trí cục trưởng tân nhiệm cho Cục Điều tra khu Đông, thế nên hiện tại Tổng Cục Điều tra Hãn Hải sẽ tạm thời quản lý Cục Điều tra khu Đông. Người đang nói chuyện lúc này chính là một trong mấy người phụ trách của Tổng Cục.
“Đại khái là tôi sẽ có thể sống được bao lâu?” Cao Mệnh nhìn xuống cánh tay của mình, nơi hằn sâu những vết thương khủng khiếp đã được chữa trị ổn. Tuy nhiên, nhưng những dòng chữ màu đen chui ra từ miệng vết thương kia vẫn còn đọng lại trên da hắn mãi mãi. Chúng xấu xí, đáng sợ, giống như một lời nguyền.
“Ba ngày.” Trần Vân Thiên có chút thống khổ. Anh ta là người chiêu mộ Cao Mệnh vào Cục điều tra, nhưng hiện tại lại hoàn toàn bất lực.
“Các nhà nghiên cứu ký ức từ Tân Hỗ có thể sẽ đến đây vào buổi chiều. Họ muốn thử nghiệm điều gì đó trên người anh. Nếu anh cho phép...” Người phụ trách Tổng Cục đặt một tập tài liệu trước mặt Cao Mệnh: “Mọi việc đều căn cứ theo ý nguyện của anh.”
Không chạm vào phần tài liệu kia, Cao Mệnh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi muốn đến một nơi, hy vọng các anh không ngăn cản.”
“Được rồi, cậu muốn đi đâu cũng được. Đồ đạc của cậu đang đặt tại giường bệnh bên cạnh đấy.” Các quan chức cấp cao của Cục Điều tra xã giao thêm vài câu, sau đó lần lượt rời đi.
Chỉ còn lại mỗi Cao Mệnh trong căn phòng này. Hắn bèn dõi mắt quan sát khu Đông của Hãn Hải.
Đây là khu vực thịnh vượng nhất ở Hãn Hải với những tòa nhà cao tầng mọc lên san sát, ánh đèn neon lập loè và dòng xe cộ qua lại không ngớt. Thế nhưng mà, những thứ này dường như không hề liên quan gì đến hắn cả.
Cầm lấy chiếc ba lô được đặt trên chiếc giường bên cạnh, Cao Mệnh nhìn từng bức di ảnh một. Ắt hẳn Cục Điều tra cũng đã nghiên cứu tất cả những món đồ này. Trong tương lai, không thể giữ bí mật về những bức di ảnh được nữa.
Bật điện thoại lên, Cao Mệnh tin rằng chiếc điện thoại của mình đang bị nghe lén. Tuy nhiên, hắn cũng chẳng thèm quan tâm, thẳng thừng bấm gọi về gia đình mình.
Nhìn chằm chằm vào bức di ảnh chụp đầy những bố và mẹ, nhưng những người thân trong gia đình lần này lại không nhìn về phía hắn. Đây dường như chỉ là một bức ảnh chụp thông thường, chỉ đặc biệt hơn một chút là có một vài vết rách khá bắt mắt trên bề mặt tấm ảnh.
“Không ai nhận cuộc gọi cả...”
Sau khi cúp máy, Cao Mệnh ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại của chính mình. Trong điện thoại có hơn mười cuộc gọi nhỡ. Trong lúc hôn mê, hắn còn bị kéo vào một vài group chat khác biệt.
Tiện tay trượt màn hình, hắn nhận ra đám bạn học cấp 3 của mình đã lập thêm một group chat mới. Mọi người đang chuẩn bị tổ chức họp lớp, nhưng sau đó phải hoãn lại vì trời mưa lớn và kéo dài.
Bây giờ, mưa đã tạnh và trời đã trong xanh. Những người bạn học đã lâu không gặp kia đang trò chuyện rôm rả trong group chat, cùng nhau bàn luận về cuộc đời và tuổi trẻ đã qua của mỗi người.
Một số người đã trở thành bác sĩ, một số khác thì đã kết hôn, lại có người trở thành giáo viên và ai nấy đều có cuộc sống của riêng của mình.
Khoảng cách giữa người với người quả thực còn lớn hơn giữa người và ma quỷ. Cuộc sống bấp bênh - cụm từ này đã ứng nghiệm rõ rệt với Cao Mệnh. Hắn không thèm để ý đến lượng tin nhắn càng lúc càng nhiều trong group chat. Giữa hắn và đám bạn học cũ kia không chỉ cách biệt nhau qua màn hình điện thoại, mà còn là rất nhiều sự tình khó mà thay đổi được.
Bấm vào mục missed call, hắn nhận ra đó là một số điện thoại lạ. Đối phương gọi liên tục hơn mười cuộc, nhưng Cao Mệnh cũng không định gọi lại.
Nếu chẩn đoán của bác sĩ là chính xác, hắn chỉ còn lại 3 ngày.
Điện thoại rung lên, một bạn học cũ trong nhóm đột nhiên nhắn tin riêng cho Cao Mệnh.
Lưu Nghĩa: “Cao Mệnh, tao muốn gặp riêng mày.”
Lưu Nghĩa: “Từ lúc tao chơi mấy game mà mày thiết kế, tao đã gặp rất nhiều chuyện kỳ quái dần xảy ra.”
Không thèm nhìn đến chiếc điện thoại, Cao Mệnh tiện tay ném nó lên giường. Tiếp theo, hắn mặc vào bộ quần áo do Cục Điều tra mang đến.
Vết thương trên cơ thể quá nghiêm trọng, nặng đến mức bất kỳ một cử động nào cũng có thể khiến vết thương bị căng ra, khiến vùng tổn thương bên dưới lớp băng gạc phải ứa máu.
Điện thoại đang rung, Cao Mệnh xoay người lại. Trong quãng thời gian cuối cùng của cuộc đời, hắn bắt buộc phải đi đến một nơi.
“Càng trì hoãn, sức khỏe của mình sẽ càng tồi tệ hơn. Vết thương ở bụng sẽ vĩnh viễn không lành lại, mà trái tim này cũng đang cố gắng đập những nhịp cuối cùng rồi.”
Từ khi tỉnh dậy, trong bộ não của hắn dường như có một cảm giác thôi thúc nào đó, cứ thúc giục hắn phải đi đến con đường hầm kia. Không những thế, bản thân hắn cũng rất tò mò về con đường hầm đó.
Sau khi bước ra khỏi phòng bệnh, Cao Mệnh rời bệnh viện cùng các nhân viên an ninh của Cục Điều tra.
Hắn bước lên chiếc xe đặc biệt của Cục Điều tra, đi thẳng đến con đường hầm nằm tại giao giới của 3 thành phố.
Nếu không đi đến đó để xem xét qua một lần, dù hắn có chết cũng không thể nào nhắm mắt được.
Khung cảnh ngoài cửa sổ xe nhanh chóng lùi lại phía sau, Cao Mệnh siết hai tay lại. Khi nghe tin mình chỉ còn sống được ba ngày, chẳng hiểu sao hắn cũng chẳng hề đau khổ hay bối rối.
Trong đầu hắn không quá chú ý đến tử vong, hắn chỉ đang suy nghĩ đến một câu hỏi khác: “Nếu mình chết, liệu sẽ có ai khác thay thế mình bị thế giới bóng tối kia chọn trúng hay không?”
Con đường dẫn đến đường hầm ấy rất dài, và Cao Mệnh chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi chậm đến như vậy. Đây có thể là một kiểu luyến lưu mà thế giới này muốn dành riêng cho hắn.
Khi trời sập tối, xe của Cục Điều tra cũng đã chở Cao Mệnh đến nơi; các nhân viên an ninh lục tục bước xuống xe.
“Các anh muốn đi cùng tôi vào đường hầm luôn à?” Cao Mệnh đứng trước lối ra đường hầm, mở lời hỏi dò. Đường hầm tối tăm trông như một con thủy quái đang há miệng; trong bóng tối sâu thẳm kia ẩn giấu quá nhiều điều bất tường.
“Mong anh thông cảm. Đường hầm này tạm thời vẫn chưa cho lưu thông. Chúng tôi lo lắng anh sẽ gặp nguy hiểm.” Các nhân viên an ninh theo sát phía sau Cao Mệnh: “Chúng tôi sẽ không quấy rầy anh, tuyệt đối sẽ không làm phiền anh.”
“Thế thì tuỳ các anh vậy.”
Cao Mệnh đeo ba lô trên lưng, chậm rãi tiến về phía trước. Hắn bước không nhanh lắm, nhưng các nhân viên an ninh phía sau dường như không thể theo kịp.
“Nhiệt độ bắt đầu giảm xuống.”
Sau khi thở ra một luồng hơi mát lạnh, Cao Mệnh bắt đầu thả chậm bước chân. Hắn đưa tay chạm vào vách đường hầm, nhớ lại trải nghiệm của mình vào đêm lễ Vu Lan.
Khi rời khỏi đường hầm và được Tuyên Văn cứu về nhà, hắn đã quên mất một chuyện gì đó cực kỳ then chốt. Tuyên Văn nói rằng, hắn đã trông thấy cảnh tượng quá kinh hoàng, thế nên não bộ mở ra cơ chế tự bảo vệ, buộc hắn phải mất đi phần ký ức đó.
Về sau, Tiên máu thịt từng mong muốn được nhìn thấy khát vọng của hắn, thế nên đã chiếm cứ lấy mắt và trái tim của hắn. Ngay khoảnh khắc đó, nhờ vào sức mạnh của Tiên máu thịt mà rốt cuộc hắn đã trông thấy được một vài hình ảnh rời rạc từng bị chôn lấp kia.
“Gần tới rồi, hình như ở ngay phía trước.”
Mặt trời đã lặn, bóng tối buông xuống; trong đường hầm chẳng có một tia sáng nào, về cơ bản là chẳng thể nhìn đến lối ra.
Từng giọt nước rơi xuống tay áo của Cao Mệnh; trong đầu hắn liên tục vang lên một dạng thanh âm nào đó, bảo hắn cứ tiến về phía trước. Xem ra, tựa như vận mệnh đã an bài là hắn phải quay về đường hầm này một lần nữa rồi.
“Cảm giác rất kỳ lạ! Ai đang gọi mình vậy?”
Chẳng rõ bản thân đã đi được bao lâu, bình thường lẽ ra hắn cũng đã đi đến tận lối ra của đường hầm mới đúng. Nhưng lúc này, phía trước mặt vẫn là một khoảng không tối đen như mực.
Mọi con đường đều có một điểm cuối cùng của chính nó, trừ khi con đường này không dẫn đến tương lai.
Cao Mệnh xoay đầu lại, nhưng tiếng bước chân phía sau đã biến mất từ lâu. Các nhân viên an ninh đi theo hắn cũng chẳng biết là đã biến mất từ thời điểm nào.
Cả phía trước và phía sau, giờ chỉ còn lại mỗi Cao Mệnh. Tuy nhiên, hắn lại không hề cảm thấy sợ hãi, dường như bản thân đã quen với việc này.
Giọng nói trong đầu hắn càng lúc càng rõ rệt. Cao Mệnh nhắm chặt con mắt còn sót lại, buông bỏ mọi sự đề phòng, toàn tâm toàn ý đi theo sự dẫn dắt của giọng nói kia, cứ thế mà lần mò trong bóng đêm để tiến về phía trước.
Con đường dưới chân hắn không còn bằng phẳng nữa. Hắn mơ hồ nghe thấy càng nhiều âm thanh hơn.
Vẫn đang tiếp tục tiến về phía trước, Cao Mệnh đột nhiên cảm thấy có một giọt nước chạm vào lòng bàn tay mình.
Đúng vậy, những giọt nước ấy không rơi từ trên cao xuống, mà dường như bay lên từ mặt đất vậy.
Ấn ngón tay vào vách tường, chậm rãi chà xát, phản xạ từ xúc giác nơi đầu ngón tay xuất hiện. Dường như hắn đang chạm vào một khuôn mặt người.
Trừng to mắt ra, Cao Mệnh nhận ra vách tường của đường hầm tại khu vực này khảm đầy thi thể - mà khuôn mặt của những tử thi ấy đều chính là gương mặt chết thê chết thảm của chính bản thân mình!