Xưa nay, Tiêu Mặc là một người rất chăm chỉ. Từ nhỏ đến lớn, cậu ta luôn chiếm thành tích năm người đứng đầu cả lớp.
Cậu ấy chăm chỉ học tập, còn làm việc bán thời gian khi rảnh rỗi. Tiêu Mặc không có quá nhiều tham vọng, chỉ muốn sau khi tốt nghiệp sẽ tìm được việc làm tại một công ty kha khá, kiếm tiền càng sớm càng tốt nhằm chia sẻ áp lực với gia đình.
Dù Tiêu Mặc dù vẫn chưa tốt nghiệp, nhưng thỉnh thoảng cũng hay mơ mộng về tương lai sự nghiệp của bản thân...
“Tôi đang hỏi cậu đấy? Cậu đã nghe thấy cái gì?”
Giọng nói của Cao Mệnh trở nên lạnh lùng hơn, khiến Tiêu Mặc rùng mình sợ hãi. Vừa rồi, trong đầu nam sinh viên đơn thuần này vậy mà lại nghĩ đến cảnh mình vừa đi đến đoạn cuối của cuộc đời.
“Không có gì.” Tiêu Mặc lập tức lắc đầu: “Tôi không nghe thấy gì cả!”
“Chuyện gì không nên tò mò, thì nhớ đừng tò mò.” Cao Mệnh dùng cơ thể mình chặn kín cửa: “Thế giới này phức tạp hơn cậu nghĩ. Buổi tối nhớ về nhà sớm, đừng làm việc quá muộn.”
“Tôi hiểu, tôi hiểu rồi.” Tiêu Mặc cầm chiếc mũ bảo hiểm xe điện lên, quay người bỏ chạy với tốc độ còn nhanh hơn lần trước.
Thở hổn hển xông vào thang máy, Tiêu Mặc dốc sức liều mạng ấn nút đóng cửa. Mãi đến khi cánh cửa thang máy màu xám bạc đóng kín lại, cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cơ quan này thật đáng sợ.”
Máy lạnh trong tòa nhà này đã được bật hết cỡ. Tiêu Mặc lau mồ hôi trán, nép mình tại góc thang máy. Lúc này, có hai người đàn ông một cao, một lùn, đang thì thầm trò chuyện bên cạnh cậu ta.
“Đêm hôm kia, có một lập trình viên đột ngột qua đời khi đang tăng ca trên tầng 11. Đồng nghiệp của kẻ đó còn tưởng rằng cậu ta ngủ quên, thế nên cũng chăm chăm làm việc bên cạnh thi thể ấy một lúc lâu, cuối cùng mới nhận ra có điều gì đó không ổn”.
“Ghê vậy! Hiện nay, ngành sản xuất game đang rất cạnh tranh, thế nên kiếm tí tiền lương ấy còn chẳng đủ tiền mua thuốc uống.”
“Nhưng anh có biết là, còn có chuyện kinh khủng hơn nữa không?” Người đàn ông nhỏ con vẫy tay, hạ giọng bảo: “Bạn tôi kể rằng, tối qua khi anh ấy ra khỏi văn phòng thì thấy bên trong vẫn còn người đang làm việc. Do đó, anh ta cũng tắt đèn. Khi đó, cái người đang làm việc ấy ngồi đưa lưng về phía bạn tôi, còn nói với bạn tôi rằng - không sao cả, tôi không cần đèn vẫn có thể trông thấy.”
“Oát đờ phớt! Là thanh niên lập trình viên đột tử kia hiện hồn về à?”
“Tôi không biết mà! Dù sao đi nữa, bạn tôi lúc đó cũng rất sửng sốt, sau đó mới phát hiện người đàn ông kia đang ngồi ngay cái bàn làm việc của anh lập trình viên quá cố kia. Mà trong khoảnh khắc đó, dường như màn hình máy tính còn hiện đầy những đoạn code hỗn loạn!”
Thang máy rung nhẹ, hai người đàn ông bước ra ngoài, để Tiêu Mặc ở lại một mình trong thang máy.
Cậu ta nhìn chằm chằm vào những con số trên màn hình thang máy, hơi sợ hãi. Câu chuyện vừa rồi của hai nam nhân viên kia vẫn còn vang vọng bên tai cậu ấy.
Những con số màu đỏ như máu liên tục thay đổi, cho đến khi đạt đến con số 11.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra. Bên ngoài không có một bóng người; gió lạnh từ máy điều hòa chạy dọc theo cổ áo, lùa vào cơ thể. Tiêu Mặc im lặng nhìn cả một dãy hành lang trống trải, cảm giác tim mình như đang bị một vài bàn tay nhỏ cào cấu vào, càng lúc càng bất an.
Vài giây sau, khi thang máy sắp đóng lại, chợt có một nam nhân viên xách túi laptop vội vàng chạy vào.
Thấy có người đi cùng, Tiêu Mặc mới yên tâm hẳn. Cậu ta bèn ôm chặt mũ bảo hiểm, lấy điện thoại di động ra rồi tiếp tục nhận đơn.
Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, Tiêu Mặc đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái. Cậu ta xoay màn hình điện thoại di động, chuyển sang chế độ selfie, để rồi đột ngột nhận ra nam nhân viên vừa rồi vẫn cứ nhìn chằm chằm vào mình từ lúc vào thang máy.
Thầm nuốt ức trong cuống họng, Tiêu Mặc lén lút liếc nhìn nam nhân viên kia, mà ánh mắt của đối phương cũng đang nhìn thẳng vào cậu ấy.
Lùi nhẹ về phía sau, Tiêu Mặc tựa lưng vào thang máy, nhưng gã nam nhân viên kia vẫn giữ nguyên biểu cảm như hiện tại, lại còn từ từ mở miệng ra.
“Hoá ra, cậu cũng có thể trông thấy tôi.”
...
Không đuổi theo Tiêu Mặc, Cao Mệnh đứng lại canh cửa nhà kho, đồng thời im lặng uống ly trà sữa của chính mình.
Khi lượt download của [Gửi tình yêu rồi sẽ mất đi của chúng ta] không ngừng tăng lên, tình hình của Tuyên Văn càng trở nên tồi tệ hơn. Trong khi ý chí bản thân ngày càng tăng nhanh, cô cũng trở nên điên loạn vì 'xơi tái' quá nhiều cảm xúc.
9:30 tối, đa phần các căn phòng trong tòa nhà đều tắt đèn, mà chuyến xe buýt cuối cùng dành cho công nhân viên cũng đã rời đi.
Ngoại trừ Studio game Ánh Đèn Đêm, chỉ còn mỗi Studio game Độc Giác xếp thứ 5 trực thuộc Motu Technology là vẫn còn tăng ca.
Studio Ánh Đèn Đêm có rất ít người. Vì ngày thường chẳng có việc gì để làm, hiện tại rốt cuộc cũng có một dự án nên ai nấy đều cố gắng hết sức, tích cực tăng ca.
Số lượng nhân viên của Studio game Độc Giác lại nhiều gấp mấy lần Ánh Đèn Đêm, chiếm trọn tầng 3. Studio của họ là đội ngũ đứng đầu trong vòng chạy đua chỉ tiêu của Motu Technology, mỗi một nhân viên đều là ông Hoàng KPI và thời gian tan sở thường nhật của họ là lúc 9:00 tối.
“Đây là đang liều mạng kiếm tiền à? Tất cả các phạm nhân trong nhà tù trọng tội Hận Sơn đều đã xong nhiệm vụ cải tạo hàng ngày và trở về ký túc xá nghỉ ngơi vào giờ này rồi.” Cao Mệnh lo lắng Tuyên Văn bị mất kiểm soát, ra tay giết người, đồng thời cũng hy vọng mọi người sẽ nhanh chóng rời đi. Nhưng đời không như là mơ, ai nấy đều ở lại cống hiến sức lao động vào giờ này.
“Cao Mệnh! Lượt download bản demo của chúng ta đã vượt quá 15.000 rồi!” Nguỵ Đại Hữu rất phấn khích, cố tình chạy đến cửa nhà kho để chia sẻ tin vui với Cao Mệnh: “Không cần tuyên truyền rầm rộ gì cả, đây là do người chơi tự động rủ rê bạn bè chơi cùng đấy. Trò chơi của chúng ta có thể on-trend trong cộng đồng riêng rồi!”
“Tuyệt vời!”
“Sự kiên trì của anh là chính xác! Ánh Đèn Đêm của chúng ta chắc chắn có thể tồn tại nhờ trò chơi này!” Nguỵ Đại Hữu nốc một ngụm cà phê: “Đã 7 tháng nay, Studio của chúng ta chưa từng nhận được cổ tức từ doanh thu của bất cứ một trò chơi nào. Bây giờ, niềm đam mê của mọi người đã được khơi dậy!”
“Tuy không nói ra, nhưng thực tế thì bọn họ rất nặng tình với Ánh Đèn Đêm.” Bản thân Cao Mệnh cũng từng hợp tác với Ánh Đèn Đêm trong suốt một thời gian dài, thế nên cũng biết rõ quá khứ huy hoàng của cả đội ngũ.
“Lần này, chúng ta nhất định phải khắc phục khó khăn bằng một cách đẹp mắt nhất!” Ngụy Đại Hữu không định rời đi, mà như thế lại càng khiến Cao Mệnh đau đầu.
“Đại Hữu, gọi mọi người tranh thủ tan tầm, về nhà nghỉ ngơi đi. Giờ muộn lắm rồi!”
“Hôm nay không về đâu! Là đàn ông thì phải biết chiến đấu!” Nguỵ Đại Hữu nhấp thêm một hớp cà phê, hùng hổ quay lại bàn làm việc.
“Đúng là một tên phản loạn mà.” Cao Mệnh liếc nhìn số lượng download ngày càng tăng dần của bản demo, sau đó gõ cửa nhà kho: “Tuyên Văn, cô thấy khỏe hơn chưa?”
Không ai trả lời, khiến Cao Mệnh có chút bối rối. Vì lo lắng, hắn bèn hé cửa ra xem.
Ánh đèn bị bóp méo, bên trong nhà kho không có bất cứ một tia sáng nào, có chăng chính là một mảng âm ảnh trải rộng không khác gì ma trơi lắc lư.
“Tuyên Văn?”
Người phụ nữ mặc đồ công sở kia đang bị tầng tầng âm ảnh bao phũ. Cô nhắm chặt đôi mắt, bề mặt da xuất hiện những mạch máu li ti dài đen ngòm; một đầu của những mạch máu này nối liền với bóng tối, trong khi đầu còn lại hội tụ và quấn quanh cơ thể cô.
“Trường hợp này hơi giống sợi dây xích giữa Triệu Hỉ và mình.”
Triệu Hỉ bị thế giới không rõ kia biến thành lệ quỷ. Tất cả những năng lực quỷ dị đáng sợ trên người anh ấy đều đến từ một thế giới khác, chỉ riêng mỗi ký ức, tiếc nuối và chấp niệm của chính anh ấy lại biến thành thể mạch máu màu đen trông giống những sợi xiềng xích kia, quấn vào cổ tay của anh ấy và Cao Mệnh.
Triệu Hỉ là người thật, nhưng Tuyên Văn là do Cao Mệnh thiết kế ra. Cô ấy không có quan hệ gì với thế giới hiện thực, nhưng khi có hơn 10.000 người thông qua trò chơi điện tử mà biết đến sự tồn tại của cô, thì từ trong thân thể của cô ấy cũng sản sinh những mạch máu li ti màu đen ấy.
“Nếu tin thì sẽ có, không tin thì sẽ chẳng có gì xảy ra. Sự kích thích đến từ cảm xúc kịch liệt có lẽ sẽ khiến yếu tố kinh dị tồn tại mãi mãi trong lòng của mọi người. Chẳng trách sao bọn ma quỷ kia cứ thích gieo rắc nỗi kinh hoàng.”
Cao Mệnh bước vào bóng tối, nhìn chằm chằm vào phần cổ trắng nõn của Tuyên Văn.
Tất cả các mạch máu li ti vừa xuất hiện đều hội tụ ở đó, cuối cùng hình thành nên một loại tồn tại tương tự như dây xích. Đây dường như chính là điểm cốt lõi trong chấp niệm và ký ức của Tuyên Văn.
“Nếu phá hủy xiềng xích, Tuyên Văn có thể sẽ bị hôn mê và văng ngược về thế giới bóng tối, hoặc lập tức bị mất kiểm soát rồi tan vỡ. Vậy nếu mình nối liền sợi dây xích ấy với bản thân, có lẽ mình sẽ cướp đi năng lực vốn dĩ thuộc quyền sở hữu của cô ấy.”
Cơ hội để “giết chết” Tuyên Văn và “khống chế” Tuyên Văn đang ở ngay trước mắt. Cao Mệnh chậm rãi nâng tay lên, nhưng rốt cuộc chỉ là cầm lấy ly trà sữa còn chưa mở nắp của cô nàng đang đặt ở bên cạnh.
“Vất vả lắm mới có được thực thể, nếu chưa trải nghiệm được gì tốt đẹp mà đã phải ra đi rồi, vậy quá ư tàn nhẫn.” Cao Mệnh khui nắp trà sữa ra, hút mạnh: “Uống thường ngon hơn, đừng cho nước đá vào.”
Cao Mệnh cầm theo ly trà sữa rời khỏi nhà kho. Mãi đến khi hắn đóng kín cửa phòng, Tuyên Văn đột ngột mở mắt ra.
“Em cho anh cơ hội như thế, rồi anh chỉ lo uống trà sữa thôi à?”