Mục lục
Nhà Thiết Kế Trò Chơi Kinh Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tổng Cục rất coi trọng chuyện này; mỗi một người tham gia điều tra đều đã được chọn lọc qua từng tầng. Do đó, dù anh có đủ năng lực, họ cũng sẽ không cho anh vào đâu.” Bạch Kiêu nhấc lên xấp văn kiện có đính kèm tên của Tần Thiên: “Phố Dân Lung và phố Lệ Tỉnh cũng cần người trực ban; nhiệm vụ của các anh cũng không dễ dàng hơn nhiệm vụ của chúng tôi đâu.”

Nói xong, Bạch Kiêu bắt đầu thảo luận kế hoạch hành động tối nay với ba thành viên cũ còn lại trong đội, cân nhắc từng bước hành động và suy đoán trước tất cả các tình huống có thể xảy ra.

Cao Mệnh không tham gia vào cuộc trò chuyện giữa các thành viên cũ trong đội. Hắn đã tìm ra thứ mình cần trong máy tính của Tần Thiên.

Trong Cục Điều tra có chuyên viên thực hiện công tác tìm kiếm và chỉnh hợp thông tin. Cao Mệnh bèn gọi điện cho đối phương, định nhờ mạng lưới điều tra của Cục ở Hãn Hải giúp hắn tìm người.

Lấy điện thoại di động ra, Cao Mệnh nhập vào một vài thông tin về bọn tội phạm mà bản thân từng thiết kế.

Cần phải bóp chết bọn điên cuồng nguy hiểm nhất, về phần những kẻ có thể cứu rỗi hay thuyết phục thì có thử tiến hành tương tác với bọn họ.

Bởi vì tất cả đều do chính bản thân hắn thiết kế ra, vậy nên Cao Mệnh biết rất rõ khuyết điểm và điểm yếu tâm lý của những tên tội phạm đó. Cả thành phố này, cũng chỉ có hắn mới dám can đảm thực hiện ý định điều khiển bọn điên khùng cực đoan kia.

“Một trò chơi huyền nghi đẳng cấp với logic chặt chẽ sẽ không xuất hiện yếu tố tâm linh hay phi tự nhiên, nhưng mình chỉ là một game designer phổ thông, thế nên có một số vụ án chưa được cấu tứ chặt chẽ cho lắm. Từ đó, một số tên tội phạm đã được sở hữu những khả năng vượt mức bình thường. Những yếu tố phi tầm thường này rất có thể sẽ tự tiến hoá thành các năng lực đặc biệt trong thế giới bóng tối, ví dụ như Tuyên Văn.”

Khoảng nửa giờ sau, nhân viên Cục Điều tra đã gửi tin nhắn cho Cao Mệnh, rằng tên “tội phạm” đầu tiên đã bị tìm ra.

Chiều cao và hình dáng của tên tội phạm này rất dễ nhận biết. Trừ khi gã cố tình ẩn nấp, bằng không thì không thể nào thoát khỏi các góc quay camera trong cả thành phố.

“Câu lạc bộ Võ tự do phi pháp?”

Cục Điều tra có hiệu suất làm việc thật đáng kinh ngạc, Sau khi nhận được tin tức, Cao Mệnh lập tức mặc áo mưa vào, chuẩn bị xuất phát.

“Anh đi đâu vậy? Để tôi đi cùng anh!” Đang ngơ ngác ngồi một chỗ, Chúc Miểu Miểu cũng đứng dậy, lo lắng đi tìm cây rìu cứu hoả.

“Không cần, cô nên ở lại đây.”

“Sở trưởng Trần bảo tôi đi theo anh.” Chúc Miểu Miểu không tìm cây rìu nữa, mà hấp tấp chạy đến cạnh Cao Mệnh: “Có nhiệm vụ mới à?”

“Tôi chỉ đi gặp một người bạn mà thôi...” Cao Mệnh cũng không từ chối, thế là cùng Chúc Miểu Miểu lái xe của đội điều tra đi thẳng đến vùng Đặc khu.

Trong suốt một quãng thời gian rất dài ngày trước, nếu có tiền thì người ta sẽ có thể mua được tất cả tại Hãn Hải. Đây là một thành phố cảng tự do nhất, sở hữu một bầu không khí nghệ thuật tao nhã nhất nhưng đồng thời cũng bao gồm những màn trình diễn thô tục và tàn ác nhất. Chỉ cần người ta chịu chi tiền, là có thể thỏa mãn được mọi giác quan.

Xe của Cục Điều tra chạy vào đường Hoàng Hậu số 11. Cao Mệnh tính toán thời gian, sau đó đứng chờ sẵn tại một quán ăn chuyên về món Hoa.

“Theo thông tin của Cục Điều tra, đối tượng sẽ đến đây đúng vào giờ ăn trưa mỗi ngày.” Cao Mệnh ép vành mũ xuống, vẫy tay với Chúc Miểu Miểu đang ngồi chờ tiếp ứng trong xe, ý bảo cô ấy không cần khẩn trương.

Mưa dần tạnh, Cao Mệnh nhìn về phía vũng nước xa xa. Những mảng nước đọng kia đang phản chiếu lấy hình bóng nghiêng lệch của cả thành phố.

Bì bõm!

Đôi giày da nặng nề giẫm lên mặt nước; bóng dáng của cả thành phố văng tung tóe khắp nơi, khiến người qua đường cũng phải né tránh ra xa.

Ở góc đường, có một người đàn ông cao gần 2 mét, ăn mặc chỉnh tề, đang tiến về phía nhà hàng.

Kẻ này cực kỳ lực lưỡng, cơ bắp khắp người, còn làn da trần trụi thì lộ đầy những hình xăm ma quỷ dữ tợn.

“Giống y hệt Nhan Hoa theo như bản thiết kế của mình.” Cao Mệnh nhìn chằm chằm vào người đàn ông cường tráng đang đến gần kia. Khóe miệng của hắn hơi nhếch nhẹ. Từ xa xa, hắn đã có thể cảm nhận được áp lực xuất phát từ đối phương.

Người đàn ông ấy không hề để ý đến Cao Mệnh, chỉ mở cửa rồi bước vào quán ăn. Những thực khách khác rất tự giác né sang, nhường ra một khoảng trống lớn.

“Như thường lệ.” Thanh quản của người đàn ông này từng bị tổn thương, thế nên có giọng nói khàn khàn trầm thấp. Anh ta cúi người ngồi xuống, khiến cơ bắp toàn thân căng lên, tựa như muốn xé rách cả bộ đồ.

Bầu không khí trong quán ăn bắt đầu căng thẳng hẳn đi. Các thực khách khác càng muốn rời khỏi đây nhanh chóng, trong khi người đàn ông kia dường như cũng đã quá quen với hiện tượng này.

“Ông chủ, cho tôi hai bát mì, làm take-away dùm nhé.” Cao Mệnh thét to về phía quầy hàng, sau đó đi ngang qua mấy cái ghế trống, cuối cùng bèn ngồi đối diện với cái bàn của người đàn ông kia.

Sau khi rót hai cốc nước nóng, Cao Mệnh cảm giác tâm trạng vô cùng thoải mái: “Nghe nói gần đây anh đang tham gia đấu võ ngoài luồng? Thắng cả 13 trận ư? Nhưng hình như anh tham gia thi đấu mà không dùng tên thật của mình nhỉ?”

Người đàn ông kia nhíu mày, làn da của gã bị nhăn lại, khiến hình xăm mặt quỷ của gã ta tựa như đang há ra một cái miệng đầy máu vậy.

“Trước đây, tôi từng quen biết một tay quyền thủ. Vẻ ngoài của cậu ấy rất giống anh. Thằng nhóc đó, vốn dĩ đã gặp cảnh khó khăn từ nhỏ rồi.

Mẹ của cậu ấy bị bệnh. Sau khi chồng bà ta qua đời, vì cuộc sống mà bà ta phải dẫn theo một trai, một gái mà tái hôn. Cha dượng của cậu ấy là một tay cờ bạc bạo lực, háo sắc và thô lỗ. Chuyện mà cái thằng bất lực ấy thích làm nhất chính là duy trì một dạng tự tôn vừa buồn cười, vừa đáng thương, trước mặt con gái nuôi và người vợ bệnh tật.

Thằng đấy muốn mạnh mẽ tìm về sự uy nghiêm của bản thân - thứ mã gã đã đánh mất giữa xã hội từ lâu - bằng bạo lực cùng những phương pháp còn đáng sợ hơn cả bạo lực.”

Dường như bàn ăn rung chuyển nhẹ. Những thực khách xung quanh lần lượt rời khỏi quán ăn. Và dần dần, chỉ còn mỗi Cao Mệnh ở lại đó.

Món chính còn chưa được dọn lên, Cao Mệnh đương nhiên sẽ không rời đi lúc này.

“Con bạc đó căn bản không xứng làm cha. Sau khi người vợ qua đời vì bệnh, nó càng đối xử tàn nhẫn hơn với hai đứa con. Thằng đấy ra lệnh cho con gái lớn làm đủ mọi chuyện nội trợ trong nhà, và nếu con bé bất mãn thì nó sẽ đánh đập ngay.

“Thay vì cô con gái lớn, thằng con út còn đáng thương hơn.” Cao Mệnh nói chậm lại, bắt đầu dùng thủ thuật thôi miên: “Cậu bé ấy có tính thiện lương bẩm sinh, nhưng lại thường xuyên bị cha dượng đe doạ, nhục mạ. Sau đó, cậu ta mắc phải hội chứng tiểu dầm mãn tính, đến tận bây giờ vẫn còn thói quen tiểu dầm kia.”

Ánh mắt của người đàn ông ngồi đối diện bắt đầu thay đổi dần. Miền ký ức thống khổ kia đang xé nát đi lớp ngụy trang của anh ta, từng lớp một.

Cao Mệnh nhận ra mọi thay đổi từ gã ấy. Hắn cầm cốc nước lên, lắc nhẹ; giọng nói vẫn luôn giữ một nhịp điệu đặc biệt: “Mỗi lần đứa con trai nhỏ của mình tè ra giường, thằng cha dượng ấy đều tức giận, sau đó lấy tấm ga giường ướt sũng kia siết chặt gương mặt của đứa nhỏ, kế tiếp là nhấn đầu nó vào cái bô, bảo là cả chó cũng biết đi ị nơi nào mà.”

“Mày nói xong chưa?” Vốn dĩ đang ngồi im lặng, người đàn ông kia bắt đầu thở mạnh dần. Hai mắt của gã hiện đầy tơ máu đỏ ngầu; phần ký ức đau buồn vốn đã được chôn sâu trong đáy lòng, lúc này lại trỗi dậy. Cơn ác mộng của tuổi thơ đã quay trở lại giữa tâm hồn.

Trong tương lai, Nhan Hoa sẽ là một tên sát nhân điên cuồng. Nhưng hiện tại, gã vẫn chưa hoàn toàn mất đi lý trí.

“Bởi vì sợ tiểu dầm, thậm chí cậu ấy sợ luôn cả việc đi ngủ. Cậu ta tự ép buộc mình phải mở trừng mắt trong vô số những buổi đêm. Dần dần, cậu ấy trở thành một đứa trẻ bất bình thường.” Giọng nói của Cao Mệnh cứ nhanh dần: “Bất lực kháng cự bao nhiêu, cậu ấy càng tàn nhẫn bấy nhiêu. Cậu ta biết rằng, bạo lực sẽ tạo ra càng nhiều bạo lực. Nhưng giữa bóng tối kia, bản tính của cậu ấy càng vặn vẹo, càng sớm trưởng thành, càng xảo trá; tất cả chỉ vì muốn cố gắng giấu đi nội tâm với ham muốn công kích thế gian.”

Cánh tay của người đàn ông kia chậm rãi uốn cong lên. Gã từ từ đứng dậy. Bộ âu phục bị kéo căng ra, khiến cả người gã cứ như một tảng núi thịt đầy áp bách.

“Về cơ bản, cha dượng không xem cậu ấy là con người, thế nên đổi cho cậu ấy một cái tên rất nữ tính, gọi là Nhan Hoa.”

“Mày câm miệng!” Người đàn ông giơ nắm đấm lên, nhắm thẳng vào Cao Mệnh.

“Sau này khi lớn lên, cậu ấy bắt đầu rèn luyện bản thân bằng một cường độ gần như khổ dâm, nhưng trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Do đó, chứng tiểu dầm mãn tính ngày càng nghiêm trọng hơn.”

“Tao bảo mày im đi!” Người đàn ông không thể kiềm chế được nữa; xương bàn tay của gã ngân vang răng rắc.

“Thằng nhóc đó căm hận cơ thể của mình, thế là càng điên cuồng rèn luyện thể chất. Thế nhưng chẳng ai biết rằng, cậu ấy cố gắng như vậy chỉ vì một chuyện.”

Một nắm đấm mạnh mẽ giáng xuống, Cao Mệnh cũng nói xong một câu cuối cùng: “Cậu ấy muốn giết cha dượng của mình.”

Nắm đấm dừng ngay trước mặt hắn, câu nói kia của Cao Mệnh cũng tương tự một con dao găm sắc bén, đâm thẳng vào nội tâm của người đàn ông này. Bí mật được giấu kín suốt 20 năm đã lộ ra, gã cảm giác bản thân cứ như một đứa trẻ đứng trần truồng giữa cơn mưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK