Với tư cách là cố vấn tâm lý cho nhóm phạm nhân nguy hiểm tại nhà tù Hận Sơn, áp lực công việc hàng ngày của Cao Mệnh đều rất lớn, thế nên chế tác game cũng là một cách giải tỏa đối với hắn. Hắn sẽ sử dụng tất cả những thứ mình nhìn thấy, nghe thấy và tưởng tượng ra để lồng ghép vào trong trò chơi, chia sẻ nỗi bất an và sợ hãi của mình với người chơi. Về mặt này, hắn cũng là một người vô cùng rộng lượng và hào phóng.
“Ước mơ lớn nhất của mình từng là biến tất cả các ý tưởng thiết kế thành trò chơi hoàn chỉnh, để người chơi trên toàn thế giới cảm nhận được sức hấp dẫn của huyền nghi kiểu Trung Quốc ...”
Ước mơ trở thành hiện thực vốn dĩ là một chuyện rất hạnh phúc, nhưng Cao Mệnh không bao giờ có thể ngờ đến ước mơ của mình lại trở thành hiện thực bằng một cách thẳng thừng như vậy.
Ôm hộp các tông chứa đầy các phương án thiết kế trò chơi đi đến nhà vệ sinh, Cao Mệnh lấy bật lửa ra.
Ngọn lửa thiêu rụi bao tâm huyết của quá khứ, Cao Mệnh dùng ngọn lửa của ước mơ, châm một điếu thuốc.
Sau khi xử lý xong hết đống tro tàn, Cao Mệnh quay trở lại văn phòng, hy vọng quản lý Cẩu có thể phối hợp với mình xóa các tập tin được lưu trên máy tính của studio.
Những phương án thiết kế game chưa thu hút được đầu tư được xóa bỏ một cách suôn sẻ, nhưng có một số game đã hoàn thành chế tác, chẳng hạn như trò chơi tình ái mà studio game Ánh Đèn Đêm đã thảo luận trong cuộc họp sáng nay.
Trò chơi có tên là《Gửi tình yêu cuối cùng sẽ chết của chúng ta》, là quản lý Cẩu đã tận dụng những mối quan hệ của mình, mất bao nhiêu công sức mới có thể giành được cho studio game Ánh Đèn Đêm.
Anh vô cùng coi trọng trò chơi tình ái này, coi nó như một tác phẩm then chốt trong quá trình chuyển mình của studio game Ánh Đèn Đêm.
“Cao Mệnh, những trò chơi khác có xóa cũng không thành vấn đề, nhưng trò chơi tình ái này không được.” Quản lý Cẩu đặt cốc giữ nhiệt xuống, mặt nhăn mày nhó chơi bài tình cảm: “Studio của chúng tôi chỉ còn dựa vào game này thôi. Chúng ta đã hợp tác mấy năm rồi, cậu cũng không muốn nhìn thấy mọi người phải mất việc đúng không? Tôi năm nay cũng hơn 40 tuổi rồi, trên có mẹ già dưới còn con nhỏ, cũng đã ký hợp đồng thỏa thuận với bên phía nhà đầu tư. Nếu trò chơi này không làm ra, thì cả nhà tôi chỉ còn nước lang thang đầu đường xó chợ.”
Cao Mệnh có thể hiểu được quản lý Cẩu, nhưng hắn vẫn lắc đầu. Quản lý Cẩu chỉ mới ký thỏa thuận thương mại với phía nhà đầu tư thôi, còn trò chơi này nếu như trở thành hiện thực, thì toàn bộ công ty chẳng khác nào đã ký thỏa thuận đánh cược với Diêm Vương.
Các trò chơi khác là để người chơi nạp tiền vào, còn trò chơi của hắn là để cả người chơi và người chế tác cùng nhau nạp mạng, không ai có thể trốn thoát.
“Hay là thế này nhé.” Cao Mệnh mở trang máy tính lên: “《Gửi tình yêu cuối cùng sẽ chết của chúng ta》tổng thể là do Đại Hữu thiết kế, nhưng tôi đã cung cấp cho anh ấy một số ý tưởng về án mạng giết người, tám trong số chín options không cần động vào, nhưng option thứ chín mà tôi tham gia sáng tác thì buộc phải xóa.”
“《Gửi tình yêu cuối cùng sẽ chết của chúng ta》 là câu chuyện về một thanh niên bám nhà học dốt phản công; trong cuộc đời anh ta gặp được chín cô gái khác nhau, có thanh mai trúc mã bị bệnh nặng, lãnh đạo công ty có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng trái tim nhân hậu, Lý Lục Hinh tra nữ trà xanh...v.v..., tám nhân vật nữ chính đầu tiên đều là do Ngụy Đại Hữu thiết kế, bởi vì số lượng những mối tình của toàn thể nhân viên Studio game Ánh Đèn Đêm đã trải qua cộng lại còn chưa vượt quá một bàn tay, cho nên cốt truyện của trò chơi tình ái này rất bình thường.
Khi đó, Cao Mệnh cảm thấy làm một trò chơi như vậy không có gì đặc sắc, nên đã đề nghị Ngụy Đại Hữu thêm option thứ chín – Quỷ tội phạm tâm lý giết người hàng loạt Tuyên Văn.
Đó là một người phụ nữ nguy hiểm có EQ và IQ cực cao. Sau khi tình yêu trong sáng và chân thành bị lừa dối, tình yêu của Tuyên Văn đã chuyển hóa thành một loại bệnh hoạn điên cuồng. Cô ta luôn biết nam chính ở đâu, mỗi giờ mỗi khắc đều giám sát anh ta.
Cũng chính vì bổ sung thêm option thứ chín mà tính chất của trò chơi đã thay đổi, trò chơi tình ái này đi theo hướng tội phạm linh dị.
Nghe thấy Cao Mệnh chủ động yêu cầu xóa option thứ chín, quản lý Cẩu đã vui mừng khôn xiết: “Không thành vấn đề, chúng tôi sẽ xóa ngay option thứ chín, bắt đầu từ hôm nay sẽ chuyên tâm làm game tình ái!”
“Tôi nhiều chuyện nói thêm một câu nữa.” Cao Mệnh nhắc nhở: “Các anh đừng thiết kế nhiều option nữ chính như vậy, một cái là đủ rồi. Cô ta tốt nhất không nên có tiếp xúc gì với nhân vật chính, hai người có thể thuận lợi sống đến già là được rồi.”
“Không có tiếp xúc thì làm trò chơi tình ái thế nào?” Ngụy Đại Hữu có chút khó hiểu.
“Tình yêu của con người hiện nay chủ yếu coi trọng vạn sự tùy duyên, nam chính thậm chí không cần có bất kì giao lưu nào với thế giới bên ngoài.” Những mini game mà Cao Mệnh làm trước đây đều có thể dị hóa một cách khủng khiếp, loại game tình ái này nói không chừng cũng sẽ dị hóa, cẩn thận không bao giờ là thừa.
“Được rồi.” Ngụy Đại Hữu cũng không biết Cao Mệnh là đang tức giận, hay là trong lòng thật sự nghĩ như vậy. Anh ta cảm thấy option thứ chín mới chính là tinh túy của toàn bộ trò chơi; sau khi xóa option thứ chín đi rồi, thì trò chơi cũng chẳng còn cái cảm giác mong đợi nữa.
Bật máy tính lên, khi Ngụy Đại Hữu đang chuẩn bị sửa option thứ chín, cửa kính văn phòng của Studio game Ánh Đèn Đêm đột nhiên bị đẩy ra.
Như cảm nhận được điều gì đó, con mèo béo suốt ngày lười biếng trong văn phòng đột nhiên kêu lên một tiếng, nhảy khỏi bàn rồi trốn sau tủ sách, lông dựng đứng lên, cơ thể run rẩy.
“Thực sự xin lỗi, ngoài trời mưa to quá, mãi tôi không bắt được xe.”
Một giọng nói dịu dàng từ ngoài cửa truyền vào, chỉ cần nghe cô nói thôi dường như cũng khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía hành lang, đứng ở cửa là một người phụ nữ vai ướt đẫm nước mưa, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với chân váy, cho dù chỉ là một bộ trang phục đơn giản nhưng lại mang đến một cảm giác rất khác lạ.
Khuôn mặt mỉm cười, dễ gần cởi mở, người phụ nữ này dường như không biết rằng mình rất xinh đẹp, hoặc là dung mạo thanh tú chỉ là một điểm nhỏ nhoi không đáng nhắc đến nhất trên người cô.
“Không sao, mấy ngày nay trời mưa rất to, tình cảnh đặc biệt, chúng tôi có thể hiểu được.” Quản lý Cẩu xua tay, giới thiệu với Cao Mệnh: “Cô ấy tên là Tuyên Văn, một nhà thiết kế trò chơi mới vào ngành. Thật là trùng hợp, lại trùng với tên của nhân vật nữ phụ mà cậu thiết kế trong game.”
Với tình hình hiện tại của tudio game Ánh Đèn Đêm, cũng không thể tuyển dụng được nhân viên đặc biệt giỏi.
Đứng tại chỗ, Cao Mệnh nhìn người phụ nữ xa lạ cách đó không xa. Cô ăn mặc đơn giản, nhưng trang phục có đơn giản hơn nữa cũng không thể che đi khí chất đặc biệt trên người.
Cao Mệnh, một người ngày nào cũng giao tiếp với tử tù trọng tội, có thể mơ hồ cảm nhận được, đó là sự tự tin của một thợ săn, là sự tao nhã của một kẻ ăn thịt.
“Tuyên Văn?”
“Vâng, xin chào.”
“Quỷ tội phạm tâm lý giết người hàng loạt ?”
“Hả?” Tuyên Văn hiển nhiên là ngây người ra, quản lý Cẩu nhanh chóng đi tới dàn xếp, trêu chọc để cho qua đi.
Bất kể là nhân viên nam, hay là nhân viên nữ, mọi người đều nồng nhiệt chào đón Tuyên Văn, trong studio chỉ có Cao Mệnh và con mèo béo kia là cố tình tránh cô.
Đứng ở góc cách xa nhất Tuyên Văn, Cao Mệnh lặng lẽ lấy điện thoại di động ra tìm kiếm. Trên mạng không có bất kì thông tin nào liên quan đến Tuyên Văn cả. Sau đó, hắn lại nhập tên các nữ chính khác trong 《Gửi tình yêu cuối cùng sẽ chết của chúng ta》.
Thử hết cái tên này đến cái tên khác, khi Cao Mệnh thử đến tên Lý Lục Hinh, trên trang tìm kiếm hiện ra rất nhiều tin tức.
Trong một đêm hai ngày trước, Lý Lục Hinh đã chết một cách bí ẩn trong biệt thự của bạn trai, nghi ngờ là tự sát.
“Cùng tên? Hay là... cô ta giết?” Liếc nhìn Tuyên Văn, Cao Mệnh luôn cảm thấy mục đích của Tuyên Văn đến Studio game Ánh Đèn Đêm vào lúc này không hề đơn giản: “Chẳng lẽ cô ta đến đây để tìm mình?”
Da đầu tê dại, Cao Mệnh tóm lấy Ngụy Đại Hữu, thúc giục đối phương nhanh chóng xóa bỏ tất cả phương án trò chơi.
Sự việc quan trọng, hắn phải tận mắt chứng kiến Ngụy Đại Hữu xóa đi và sửa đổi lại mới được.
Hai người bận rộn đến tận buổi chiều, tất cả phương án trò chơi và ý tưởng do Cao Mệnh cung cấp cho Studio game Ánh Đèn Đêm đều đã bị xóa, một số không thể xóa được cũng bắt đầu được sửa đổi.
Nhìn tệp tin trống rỗng, Cao Mệnh cảm thấy yên tâm hơn một chút, hắn cầm cốc nước nóng bước ra khỏi văn phòng.
Con mèo béo kia cũng lao ra theo sau Cao Mệnh, động tác rất nhanh, thể hiện một sự nhanh nhẹn hoàn toàn không phù hợp với kích thước của nó.
“Mày cũng cảm nhận được nguy hiểm sao? Tiểu tử này thông minh thật đấy.” Cao Mệnh đi tới khu nghỉ ngơi công cộng. Hắn đặc biệt tìm một chỗ vắng vẻ, vừa vuốt ve con mèo vừa suy nghĩ.
Những người xung quanh lần lượt rời đi. Khoảng năm phút sau, con mèo béo bên cạnh đột nhiên như đã chết vậy, nằm bất động trên ghế sofa.
Nhận ra có điều gì đó không ổn, Cao Mệnh lập tức đứng dậy, ngửi thấy một mùi thơm đặc biệt, rất nhẹ nhưng lại đầy cám dỗ và nguy hiểm.
Ngoảnh đầu nhìn lại, Tuyên Văn không biết đã đứng ở phía sau Cao Mệnh từ lúc nào. Ngón tay thon dài của cô nhẹ nhàng đặt lên vai Cao Mệnh, ép hắn đến bên tường: “Chồng ơi, anh cố ý giả vờ không quen em à?”
Nghe thấy cách xưng hô của Tuyên Văn, vẻ mặt Cao Mệnh đông cứng; chiếc cốc giấy dùng một lần không được cầm chắc, rơi xuống đất, nước bắn tung tóe lên hai người.
“Chồng???” Cao Mệnh lưng dán chặt vào tường, lông tóc đều dựng ngược; hắn đến yêu còn chưa, làm sao có thể trở thành chồng của người khác. Người phụ nữ trước mặt này có gì đó rất không ổn.!
“Anh muốn xóa tất cả các trò chơi, nhưng mọi thứ đã bắt đầu từ ba ngày trước rồi. Ác mộng ẩn giấu trong lòng anh đã trở thành hiện thực.” Tuyên Văn dán người đến gần hơn, nụ cười trên khuôn mặt dịu dàng ấm áp, đáy mắt phản chiếu ra sự bất an của Cao Mệnh: “Có phải anh đã quên chuyện xảy ra trong đường hầm đêm đó rồi không?”
Giọng nói của Tuyên Văn rất nhỏ, chỉ có Cao Mệnh và cô có thể nghe được: “Nếu như cần em giúp anh nhớ lại, tối nay có thể tới nhà em một chuyến.”
Đưa tay giúp Cao Mệnh chỉnh lại cổ áo, Tuyên Văn làm như thể đã sống chung với Cao Mệnh rất lâu rồi vậy.
“Anh không cần lo lắng sẽ gặp nguy hiểm đâu, bởi vì những người phụ nữ xấu xa có chủ ý với anh…” Tuyên Văn chậm rãi ghé vào bên tai Cao Mệnh: “Bọn họ đã bị em giết hết rồi.”