Mục lục
Nhà Thiết Kế Trò Chơi Kinh Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mỗi bức di ảnh chắc đều phải có một phương pháp kích hoạt cụ thể, một khi đã nắm vững, một gia đình lớn có thể có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu rồi.”

Sau khi ăn cơm xong, Cao Mệnh đặt những bức di ảnh đen trắng cạnh mình.

“Nếu như có thể để bố quỷ và mẹ quỷ mang bánh ga tô đến bất cứ lúc nào, vậy cũng coi như mình đã có năng lực tự bảo vệ mình nhất định rồi. Nhưng nếu muốn sống sót trong hoàn cảnh hỗn loạn hiện tại, vậy còn xa mới đủ, mình cần nhiều người trợ giúp hơn nữa.”

Khuôn mặt của Tuyên Văn – cô nàng quỷ tội phạm tâm lý giết người hàng loạt đã giết chết tất cả các nữ chính rồi tìm thẳng đến chỗ Cao Mệnh – vô thức lướt qua trong đầu hắn.

Mỗi một bước kế hoạch đều rất tàn nhẫn và chính xác, người như vậy rất lợi hại, nhưng cũng rất khủng bố.

Cô ta bị ảnh hưởng bởi thế giới chưa biết vì thiết kế trò chơi của Cao Mệnh, nảy sinh tình yêu méo mó với hắn, nhưng trên thực tế lại có ý chí độc lập cực kì mạnh mẽ. Nói không chừng, lý do cô ta muốn tăng cường bản thân là để thoát khỏi Cao Mệnh cũng nên.

Tuyên Văn là một “đồng nghiệp” rất tốt, Cao Mệnh cũng sẽ giúp đỡ cô ta, nhưng mối quan hệ của bọn họ ở giai đoạn này chỉ là hợp tác.

“Người tương tự như Tuyên Văn, trong trò chơi do mình thiết kế vẫn còn rất nhiều.” Cao Mệnh nhớ lại những trò chơi huyền nghi mà mình đã cải biên từ các vụ án có thật. Trong số 36 kẻ tội phạm, có những kẻ hoàn toàn điên loạn triệt để, biến thái không có thuốc chữa, ma quỷ táng tậm lương tâm, nhưng vẫn còn có một số ít bị ép buộc đi đến con đường tự tay nhuốm máu. Sau khi trò chơi trở thành hiện thực, chắc là bọn họ sẽ không chủ động giết người.”

Không ai sinh ra đã là tội phạm, rất nhiều động cơ phạm tội đều là được tích lũy trong một thời gian dài.

Có một số tên biến thái sinh ra đã có sự tiết hormone và cấu trúc não bất thường khác với người bình thường – nhưng người như vậy lại có thể trở thành một tinh anh có kỷ luật cao, năng động và thân thiện, dưới sự quan tâm, giúp đỡ của xã hội và gia đình; bên cạnh đó, cũng có một số người với bản chất lương thiện thật thà chất phác, nhưng lại bị môi trường bóp méo, từng bước trở thành quái vật mất đi nhân tính.

Nếu như có thể, Cao Mệnh muốn viết lại một số bi kịch do chính mình dàn dựng trước đó.

Hãn Hải rất rộng lớn, khiến việc truy tìm những tên tội phạm đó vô cùng khó khăn. Cao Mệnh âm thầm ghi nhớ thông tin liên lạc mà điều tra viên để lại, dựa vào sức mạnh của cục điều tra là một lựa chọn tốt, nhưng một khi đã nhúng tay vào, rất nhiều chuyện sẽ không còn được theo ý mình nữa.

Tự nhấn cơ thể lún xuống sô-pha, Cao Mệnh nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, bận rộn cho đến tận khuya.

Hắn không dám vào phòng ngủ để ngủ, cuối cùng buồn ngủ quá, nên chỉ quấn mình trong một chiếc chăn mỏng, cuộn tròn trên ghế sô-pha nghỉ ngơi.

.................

5:00 sáng, Cao Mệnh bị tiếng gõ cửa đánh thức. Sau khi ngồi dậy khỏi ghế sô-pha, hắn không mở cửa ngay mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa lớn dường như không có dấu hiệu giảm bớt.

“Đây là điềm báo gì sao? Mình đã mấy ngày trời không nhìn thấy mặt trời rồi.”

Cử động tay chân, sau khi cơ thể khôi phục bình thường, Cao Mệnh mới tiến gần đến cửa nhà.

Nằm bò trên mắt mèo nhìn một cái, hắn lập tức cau mày.

“Cao Mệnh, dậy chưa?” Tuyên Văn đứng ở cửa nhà, cầm chiếc ô màu đỏ quen thuộc, mặt nở nụ cười.

“Cô muốn làm gì?” Cao Mệnh dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo hẳn hoi, quấn chặt lấy cơ thể mình lại.

“Gọi anh cùng đi làm, chúng ta phải làm ra trò chơi tình ái kia, xem xem nó có thể có ảnh hưởng đến em không.” Nụ cười của Tuyên Văn rất ngọt ngào.

“Cô cũng cuốn quá rồi đấy? Mới có 5:00 giờ mà! Tàu điện ngầm còn chưa mở cửa!” Cao Mệnh nghĩ đến cảnh tượng bị Tuyên Văn truy sát, nhưng thực sự chưa nghĩ tới có một ngày sẽ bị Tuyên Văn ép đi làm: “Hơn nữa, tôi cũng chưa được tuyển dụng, một mình cô đi là được rồi.”

“Chẳng lẽ anh không tò mò sao?” Tuyên Văn lại gõ cửa lần nữa: “Chúng ta có thể bắt taxi đi làm, chuyện tiền nong không cần anh suy nghĩ.”

“Không nghĩ đến tiền, thế cô đi làm để làm gì?” Sau khi tắm rửa qua loa, Cao Mệnh mở cửa nhà ra. Để tránh việc cùng che một cái ô với Tuyên Văn, hắn còn đặc biệt mặc thêm áo mưa vào.

Hai người cùng nhau xuống tầng, ngồi lên xe taxi. Lúc này đèn đường còn chưa tắt, màn mưa nối liền trời và đất làm méo mó ánh sáng, khiến thành phố này có cảm giác mộng mơ lại xa lạ.

Tránh giờ cao điểm buổi sáng, hai người đến công ty chỉ sau 1/3 thời gian như thường lệ.

Tuyên Văn dùng thẻ nhân viên bước vào Studio game Ánh Đèn Đêm. Quen thuộc bật máy tính lên, cô ta sắp xếp lại toàn bộ mạch truyện của [Gửi tình yêu cuối cùng sẽ chết của chúng ta].

Phát Tài vốn đang nằm dài trong ổ mèo, nghe thấy tiếng bàn phím lách cách bèn lén lút di chuyển đến phía sau Cao Mệnh. Bàn chân nhỏ của nó móc vào quần Cao Mệnh, đôi mắt to ngấn nước mở ra, như thể đang nói -- anh tuyệt đối không được đi.

“Em chuẩn bị cắt đứt tất cả mạch truyện của các nữ chính khác, hoặc sắp xếp các kết cục chết chóc khác nhau cho bọn họ, chỉ để lại hai chúng ta.” Hiệu suất làm việc của Tuyên Văn cực kì cao, trong thời gian ngắn đã lập ra một bản kế hoạch mới.

“Hay là cô cũng giết luôn tôi đi?” Cao Mệnh ngồi ở chỗ làm việc của Ngụy Đại Hữu, chuẩn bị ngủ thêm một lát.

“Chúng ta không chỉ muốn tạo ra trò chơi này, mà còn phải thu hút nhiều người chơi hơn nữa, nuốt chửng cảm xúc của bọn họ, để trong quá trình qua màn của bọn họ biết đến câu chuyện của chúng ta.” Tuyên Văn đưa tài liệu liên quan về trò chơi đến trước mặt Cao Mệnh: “Chuyện này đều tốt cho cả hai chúng ta. Nếu như em thành công, trò chơi tiếp theo sẽ là làm về Triệu Hỉ.”

Dưới sự “khích lệ” của Tuyên Văn, Cao Mệnh “hưng phấn” dần. Hai người bắt đầu cùng nhau dàn dựng vụ án giết người, đồng thời in ra một số hình ảnh khủng khiếp.

...........

Tám giờ sáng, quản lý Cẩu là người đầu tiên bước vào văn phòng. Anh ta một lòng muốn lật ngược tình thế, luôn làm việc như đã tiêm máu gà vậy, nhưng hôm nay đã nhìn thấy một Cao Mệnh như vừa tiêm máu quỷ.

“Hai người đã đến đây lúc mấy giờ?” Quản lý Cẩu nhìn dòng chú thích dày đặc trên màn hình, bao gồm bản thiết kế trò chơi cuồng loạn và kế hoạch vận hành hoàn toàn mới, thế là trợn mắt lên: “Cao Mệnh, sao cậu cũng đến đây?”

“Quản lí Cẩu, tôi có một ý tưởng thiết kế vô cùng táo bạo.” Tuyên Văn giao kế hoạch mới cho quản lý Cẩu: “Bây giờ thị trường trò chơi đã bị đồng nhất nghiêm trọng, mà kinh phí của chúng ta thì hạn chế, trò chơi được thiết kế thông thường không thể nổi bật được. Vậy chi bằng, chúng ta hãy tìm cách khác, tìm một con đường mới!”

“Không phải hôm qua đã đồng ý sẽ chỉ chuyên tâm làm trò chơi tình ái sao? Bây giờ cô có ý gì?”

“Ý của cô ấy là muốn làm trò chơi tình ái kinh dị nhất.” Hai mắt đỏ ngầu, trạng thái tinh thần của Cao Mệnh rất bất ổn, như thể đêm qua hắn đã gặp quỷ vậy.

“Không được, chúng ta phải có trách nhiệm với khách hàng.” Quản lý Cẩu lắc lắc đầu: “Làm theo yêu cầu của khách hàng, phạm sai lầm cũng là vấn đề của khách hàng. Nếu chúng ta nhất quyết đi theo con đường của mình, vậy đến cuối cùng ai sẽ chịu trách nhiệm? Cậu chịu nhé?”

“Anh Cẩu, anh đừng khư khư cố chấp như vậy, chúng ta nên lắng nghe ý kiến của mọi người.” Cao Mệnh tham gia vào việc thuyết phục: “Studio của chúng ta hoàn toàn không có năng lực làm game loại dành cho tất cả mọi người. Hơn nữa, hiện tại người chơi đã bắt đầu chia nhỏ vòng tròn sở thích của mình. Chúng ta chỉ cần tập trung vào một bộ phận thị phần nhất định là có thể gặt hái được thành công.”

“Cậu nói cứ như thể mình là người của studio chúng tôi vậy.” Quản lý Cẩu gãi gãi bộ tóc giả, cúi đầu nhìn bản thiết kế do Tuyên Văn và Cao Mệnh đưa ra, quả thực rất đặc sắc.

Những nhân viên khác của Studio game Ánh Đèn Đêm lần lượt đi đến, bọn họ có người đeo tai nghe, có người đang bê cốc cà phê.

Mọi người lúc đầu còn rất lười biếng, nhưng khi nhìn thấy những bức ảnh giết người và thông tin tử vong phủ đầy trên bàn, cơn buồn ngủ đã dần dần tiêu tan. Đây không phải là những thứ nên xuất hiện trong studio game tình yêu.

“Đại Hữu trước đây đã từng nói chuyện qua với tôi. Tôi cũng biết tình hình hiện tại của studio game chúng ta.” Chờ khi tất cả mọi người đã đến đông đủ, Cao Mệnh đi thẳng vào chủ đề: “Các anh, chị có nguyện ý đi làm một trò chơi mà mình không thích không? Trò chơi tình ái của các anh, chị thực sự mang tính cạnh tranh hay không? Nếu như lần này lại phá hủy thương hiệu một lần nữa, vậy có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội để chuyển mình trong tương lai.”

Studio game Ánh Đèn Đêm và Cao Mệnh đã hợp tác được vài năm, mọi người đều rất quen thuộc lẫn nhau, nên Cao Mệnh mới dám nói thẳng vào vấn đề như vậy.

“Phạm vi khách hàng của dòng game kinh dị quá ít, nếu như không phải để sống sót thì ai nguyện ý chuyển loại hình đâu?” Quản lý Cẩu hy vọng studio có thể tốt hơn bất kỳ ai khác, nhưng tiếc là môi trường vĩ mô không được tốt.

“Trước đây tôi cũng được coi như là một nửa người lập kế hoạch và thiết kế trong studio của chúng ta, nhưng tôi buộc phải thừa nhận rằng trước đây mình chưa đủ giỏi. Sau vài ngày kiểm tra và trải nghiệm tại chỗ...” Cao Mệnh quay lại nhìn Tuyên Văn: “Bây giờ tôi mới biết nỗi sợ hãi thực sự là như thế nào! Nếu cho tôi một cơ hội nữa, tôi có thể khiến nỗi sợ hãi tăng lên gấp mười lần! Tôi sẽ khiến tất cả các công ty trong ngành nhớ đến trò chơi tình ái của chúng ta!”

Cao Mệnh hiện tại làm trò chơi kinh dị là mang theo cả cảm giác sứ mệnh. Hắn muốn đưa vào trò chơi những hiểu biết cá nhân của mình, để nếu sau này người chơi gặp phải cảnh tượng đáng sợ tương tự thì cũng có thể có chuẩn bị tinh thần tốt, có nhiều tư duy qua màn để sống sót hơn một chút.

Nghĩ tới đây, thái độ của hắn càng kiên định hơn. Dù sao nhìn lại toàn bộ ngành game, ngoài hắn ra, có người lập kế hoạch trò chơi nào sẽ xem xét đến sự sống chết của người chơi trong hiện thực?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK