Mục lục
Nhà Thiết Kế Trò Chơi Kinh Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chào buổi sáng.”

Hành vi hiện tại của Cao Mệnh quả thực không giống người bình thường. Rõ ràng nhìn thấy bên trong căn phòng đầy vết máu đen và một người dính đầy thương tích, hắn chẳng những không bỏ chạy, mà còn ngăn chặn lối ra.

Chuyện hắn đột nhiên lên tiếng như thế đã khiến Nguỵ Đại Hữu giật thót cả mình, sau đó vì không cầm chắc chiến điện thoại trên tay nên để nó rơi luôn xuống đất.

“Cao Mệnh?” Ngụy Đại Hữu lùi một mạch về sau, mãi cho đến khi không thể lùi được nữa.

“Anh định gọi điện thoại cho tôi để nói gì thế?” Cao Mệnh lúc lắc điện thoại, tiếp theo là một nở nụ cười kiểu anh em bạn bè lâu ngày không gặp. Tuy nhiên, chính nụ cười này đã khiến Nguỵ Đại Hữu hoảng sợ chết khiếp.

“Có phải anh là hung thủ giết người hay không? Tôi đã nhìn thấy rồi!” Ngụy Đại Hữu vội vàng nhặt điện thoại lên, cố giữ khoảng cách với Cao Mệnh.

“Sao tôi lại có thể làm ra chuyện như vậy được?” Cao Mệnh dừng bước, sờ lên mặt mình. Hắn chẳng có gì đáng sợ cả, chỉ là hơi khả nghi vì xuất hiện ngay phòng làm việc khi trời vừa tờ mờ sáng mà thôi.

“Vừa qua lễ Vu Lan, có một tên đồ tể che mặt đột nhập vào chung cư nơi tôi ở, yêu cầu mọi người trả lời 10 câu hỏi tử vong. Nếu đáp sai, chết!”

“Sao đó thì sao?”

“Tôi là người duy nhất sống sót, bởi vì tôi biết rõ đáp án của những câu hỏi kia. Những câu hỏi mà hung thủ đặt ra hoàn toàn giống với những câu vấn đáp mà anh đã từng soạn thảo trong bản thiết kế con game tử vong kia đấy!” Nguỵ Đại Hữu hơi kích động, giọng nói cũng to dần, mà mạch máu trên cổ anh ta cũng bắt đầu phồng lên, đỏ bừng cả mặt.

“Chúng ta quen biết nhau đã mấy năm rồi, còn thường xuyên bàn luận trò chơi mỗi đêm, trao đổi các loại cảm hứng. Tôi luôn cảm thấy anh là bạn thân nhất của tôi, cũng là người hiểu tôi nhất.” Cao Mệnh nhích từng bước một đến trước mặt Nguỵ Đại Hữu: “Nếu tôi nói, tôi không hề giết người… Anh có tin tôi không?”

Nhìn chằm chằm vào đôi mắt bình tĩnh của Cao Mệnh, Nguỵ Đại Hữu dần buông lỏng bàn tay đang nắm chặt ra. Anh ta gật mạnh: “Tôi tin anh.”

Cầm điện thoại lên, Cao Mệnh bật đoạn clip trích xuất từ camera nhà mình: “Lúc vụ án xảy ra, tôi đang ở nhà ăn bánh ga-tô cùng bố mẹ cơ mà.”

Sau khi xác nhận Cao Mệnh không phải là tên hung thủ kia, sợi dây thần kinh căng thẳng của Nguỵ Đại Hữu mới được thả lỏng. Anh ta ngồi xuống ghế, bảo: “ Vậy tại sao trò chơi kia lại trở thành sự thật? Rõ ràng là chỉ có hai chúng ta biết rõ về trò chơi ấy thôi mà.”

“Những gì tôi sắp nói ra - tôi hy vọng anh không nói cho bất cứ một người nào khác biết.” Cao Mệnh ngồi xuống, đối mặt với Ngụy Đại Hữu. Từ mảnh ký ức tử vong hiện ra trong đầu - và trong tất cả những tương lai mà hắn có thể nhìn thấy - Ngụy Đại Hữu chưa bao giờ phản bội hắn cả. Người bạn đô con này vẫn luôn đứng về phía hắn, lại còn chết đi rất nhiều lần vì giúp hắn.

“Anh cứ nói đi.”

Cao Mệnh sắp xếp ra từng bản ý tưởng trò chơi ngay trước mặt Nguỵ Đại Hữu; mất nửa tiếng hơn, hắn mới hoàn nguyên lại toàn bộ chân tướng cho anh ta biết.

“Sự kiện bất thường sắp càn quét toàn bộ thành phố này. Tôi muốn nhờ anh giúp tôi một việc.” Cao Mệnh lật tìm tấm bản đồ Hãn Hải, đánh dấu một vòng quanh khu Đông: “Hai ngày kế tiếp, sẽ có một chuyên viên phác thảo game khác đến đây để đảm nhận công việc của anh. Đến lúc đó, tôi hy vọng anh có thể gia nhập Cục Điều tra khu Đông, sau đó hãy tìm cách để được điều động vào Sở Điều tra Nữ hoàng.”

“OK luôn. Tận thế đến nơi rồi, còn băn khoăn gì nữa. Anh trọc quản lý còn đòi chúng ta đổi nghề, làm game yêu đương. Ai thích thì cứ làm đi, chứ tôi không làm.” Có thể thấy được rằng, Ngụy Đại Hữu cũng không quá hài lòng với công ty: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi phải làm sao để vượt qua kỳ tuyển dụng của Cục Điều tra?”

“Anh chỉ cần nói rằng, anh đã từng trải qua sự kiện bất thường, và cái chết của các hàng xóm đã gây ra một cảm giác cực kỳ chấn động trong anh. Anh thực sự muốn bảo vệ thành phố này, ngay cả khi phải trả giá bằng chính mạng sống của bản thân.” Cao Mệnh phất tay: “Về cơ bản là cứ khai thác theo cách nói này.”

“Vậy sau khi gia nhập Cục Điều tra xong, tôi nên làm gì?”

“Tư Đồ An sẽ nhanh chóng lên nắm quyền thay cho người tiền nhiệm. Anh chỉ cần để mắt đến gã, kịp thời thông báo cho tôi về các bước hành động của gã là được.” Cao Mệnh chậm rãi lướt tay trên tấm bản đồ: “Những tòa nhà do Tư Đồ An quyên tặng và xây dựng trong những năm gần đây đã xuất hiện rất nhiều vấn đề, xảy ra hàng loạt vụ án mạng kinh khủng.”

“Người này nghe có vẻ khá lợi hại nhỉ?” Ngụy Đại Hữu mơ hồ cảm thấy cái tên Tư Đồ An rất quen thuộc.

“Gã là Cục trưởng tương lai của Cục Điều tra khu Đông tại Hãn Hải, là kẻ chủ mưu đằng sau vụ thảm sát cả nhà, đồng thời cũng là khách hàng lớn của tôi.” Đầu ngón tay của Cao Mệnh chạm vào chung cư Tứ Thuỷ: “Tôi sẽ vì gã mà tuỳ chỉnh một trò chơi kinh dị riêng biệt, để gã chơi thật vui vẻ!”

Ngụy Đại Hữu chưa bao giờ thấy Cao Mệnh lộ ra vẻ mặt như vậy. Anh ta phát hiện ra rằng, Cao Mệnh có chút khác biệt so với trước đây.

“Một trò chơi kinh dị xuất sắc phải có khả năng khơi dậy trí tưởng tượng tận cùng của người chơi, phải bao hàm một bầu không khí đen tối và đầy áp lực, có khả năng hạn chế năng lực của người chơi, khiến bọn họ phải thường xuyên lo lắng và sợ hãi, đồng thời phải để người chơi cố gắng giãy giụa giữa niềm hy vọng của bản thân. Cuối cùng, và quan trọng nhất, là bắt buộc phải tồn tại một con ác quỷ khó lường.”

Hiện tại, Cao Mệnh và Tư Đồ An có một sự chênh lệch quyền thế rất lớn. Do đó, hắn muốn lợi dụng sự bất cân xứng thông tin để bày ra một cạm bẫy tử vong cho Tư Đồ An nhúng chân vào.

“Đại Hữu, anh hãy xóa tất cả các dữ liệu trò chơi đi, đừng để lại bất kỳ một dấu vết nào. Tôi sẽ chuẩn bị một số điều bất ngờ cho khách hàng của chúng ta.”

Nếu có thể xoá sạch mọi trò chơi của Ánh Đèn Đêm, Cao Mệnh sẽ không phải lo âu gì nữa. Hắn định điên cuồng phá đảo mọi trò chơi kinh dị trong thành phố này, đều bù những điều tiếc nuối thuộc về những vòng luân hồi trước đó.

“Ký ức về tử vong đã khắc sâu trong tâm trí, mỗi lần nghĩ đến, mình đều cảm thấy vô cùng đau đớn. Khuôn mặt của những kẻ đã giết mình, những kẻ đã phản bội mình và những kẻ chuyên thừa nước đục thả câu kia đều giống như từng cơn ác mộng, liên tục quay cuồng trong đầu mình. Nó cứ đeo bám mãi như thế, mình phải làm sao để có thể thoát khỏi âm ảnh của nó đây?”

Cao Mệnh ôm lấy Phát Tài trên mặt đất, mỉm cười nhìn nó: “Thôi thì chính thức trở thành một designer game kinh dị thực sự, sau đó sử dụng dòng thời gian và tất cả các sự kiện bất thường kia để khiến bọn chúng phải trải nghiệm mọi nỗi đau mà bản thân mình từng chịu đựng vậy.”

Sở hữu trong người một trái tim chứa đầy các mảnh vỡ tử vong, nhưng Cao Mệnh sẽ không tùy tiện tấn công người bình thường. Tuy nhiên, những kẻ từng trực tiếp sát hại hoặc gián tiếp hãm hại hắn, hắn sẽ hoàn trả lại đầy đủ từng người một.

Hắn không hề có chút đắn đo nào về mặt đạo đức, vì những mục tiêu mà hắn nhắm đến từng muốn giết hắn mà chẳng chút ái ngại nào.

“Meo meo.” Mèo mập cũng không phản đối Cao Mệnh. Phát Tài chỉ biết rằng, mỗi lần tới đây thì Cao Mệnh đều sẽ cho nó ăn một thỏi bánh mèo (một dạng fast food cho mèo), lần này hẳn cũng không ngoại lệ.

Thấy Cao Mệnh đặt mình xuống rồi trực tiếp đi ra ngoài, Phát Tài nhanh chóng đuổi theo, cắn lấy ống quần của Cao Mệnh rồi vẫy chân khều khều, tựa như muốn nhắc nhở xem Cao Mệnh có quên gì hay không.

“Lần trước mày cũng đi theo tao ra ngoài này.” Cao Mệnh bất đắc dĩ nhìn Phát Tài bám theo mình: “Tuyên Văn chưa đến mà mày đã sợ thế rồi à?”

“Meo meo...” Phát Tài nằm ịch xuống, đưa bụng lên trời.

“Xem ra, mày thực sự không muốn ở mãi tại Ánh Đèn Đêm.” Cao Mệnh tìm lấy một chiếc ba lô giữ mèo trong văn phòng, sau đó thẳng thừng nhét Phát Tài vào trong: “Từ giờ trở đi, mày sẽ là đàn em số một của tao.”

Trừng đôi mắt mê mang thật to, Phát Tài nghiêng đầu ngồi trong ba lô, chưa kịp phản ứng gì thì bị áo mưa của Cao Mệnh che khuất cả tầm mắt, mà lúc này thì Nguỵ Đại Hữu còn đang chăm chỉ xoá đống dữ liệu trò chơi cũ.

“Cung Hỉ - Phát Tài, sức mạnh của cả hai lệch nhau quá nhiều rồi, nhưng cũng không sao cả.”

“Meo meo?????”

Rời khỏi công ty, hắn tiến thẳng đến khu Đông. Hắn đã từng là một kẻ thiện lương, gặt hái được trái ngọt của thiện lương, thế nhưng cũng phải trả một cái giá rất đắc cho sự thiện lương ấy.

Tính toán thời gian tương xứng xong, Cao Mệnh bèn tiến đến học viện St. Louis trước giờ mở cổng. Hắn canh me chờ ngay trước ngã tư gần trường.

“Nếu mình đến đây sớm hơn, Vãn Thu có lẽ sẽ ít bị bắt nạt hơn. Hy vọng lần này cậu ấy có thể mở rộng hai mắt, chứng kiến được một thế giới tốt đẹp hơn.”

Các học sinh nối tiếp nhau bước vào trường học, nhưng Cao Mệnh đợi rất lâu mà chẳng thấy Vãn Thu đâu.

9:00 sáng, hắn bèn chạy đến trước cửa lớp của Vãn Thu, vội liên lạc với nhân viên nhà trường bằng tư cách là phụ huynh của học trò Vãn Thu. Rốt cuộc, câu trả lời mà hắn nhận được là Vãn Thu đã từ chối sự giúp đỡ của Hội từ thiện Hãn Hải, trên đường di chuyển đến trường học thì bỏ trốn bặt tăm.

Nghe tin tức như vậy, Cao Mệnh cảm giác hơi khó tin. Tương lai của tên tội phạm siêu cấp Vãn Thu nguy hiểm nhất Hãn Hải đã có một chút thay đổi trong vận mệnh.

Không có sự tham gia của Cao Mệnh, chính Vãn Thu đã tự thay đổi lấy.

“Ngày hôm đó ở chung cư Tứ Thuỷ, Vãn Thu cũng không cùng mình rời đi. Thay vào đó, cậu ta quyết định ở lại thế giới bóng tối để chăm sóc hai cô con gái của mẹ quỷ. Dù sao đi nữa, sự lựa chọn của thằng nhóc này luôn nằm ngoài dự đoán.”

Sau khi hỏi rõ về vị trí mà Vãn Thu đã biến mất, Cao Mệnh lần mò theo các chốt camera ven đường, cuối cùng tìm đến chung cư Tứ Thuỷ.

“Chẳng lẽ thằng nhóc ấy không bị quên đi vòng luân hồi kia à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK