Cầm bức ảnh lên, bóng tối quấn quanh mu bàn tay của Cao Mệnh.
Trong kí ức, bức ảnh đen trắng của thầy Diêu rất bình thường, không khác gì mấy so với bức ảnh trong hiện thực, nhưng lần này trong bức ảnh của thầy Diêu lại đầy vết nứt.
Hai màu đen trắng chia cắt bức ảnh ra, một nửa người bên trái của thầy Diêu gầy gò đau đớn, ánh mắt tê dại tuyệt vọng, những nếp nhăn chi chít chen chúc nhau trên khuôn mặt, dáng vẻ như đã đứng trước cửa tử thần.
Một nửa người bên phải bị bóng tối bao trùm, cường tráng rắn rỏi, đôi mắt rực đỏ, ánh mắt sắc bén, trông còn uy nghiêm hơn cả một thanh niên.
Lật xem phía sau của bức ảnh đen trắng, dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo như nét bút của một đứa trẻ cũng phát sinh thay đổi.
"Ảnh kỷ niệm: Đêm nay chúng ta cùng nhau đón một cuộc sống mới, chúng ta sẽ thoát khỏi bệnh tật, đau đớn, tuyệt vọng và cái chết, trở thành một con người mới."
Đây là lần đầu tiên Cao Mệnh nhìn thấy ảnh kỷ niệm, cũng không hiểu rõ về cách sử dụng bức ảnh này. Hắn quả thực sở hữu rất nhiều đoạn ký ức chết chóc, nhưng hầu hết những ký ức đó đều tập trung vào thời điểm khi mình sắp bị giết chết, chỉ ghi lại quá trình cái chết của mình, mỗi lần nhớ lại đều phải trải qua những nỗi đau đó một lần.
"Bức ảnh này phải cất cẩn thận."
Bóng tối sắp tan đi, Cao Mệnh vẫn còn có một số chuyện phải xử lý.
Hắn không để Triệu Hỉ và An An đi theo mình ra khỏi thế giới bóng tối, trong tòa nhà số 2 có nhiều người mất tích như vậy, người của Cục điều tra nhất định sẽ tới đây, hai người bọn họ hiện giờ vẫn chưa ứng phó được với sự điều tra của đối phương.
"Tôi muốn xây dựng khu vực Lệ Sơn thành một cứ điểm có thể chống chọi với thảm họa lớn, sau này nơi đây sẽ có càng ngày càng nhiều người, hai người có thể đi dạo quanh bên trong khu chung cư trước, để lên kế hoạch cho tương lai. Hãy nhớ kĩ, tuyệt đối không được rời khỏi chung cư Lệ Tỉnh."
Một mình rời khỏi thế giới bóng tối, Cao Mệnh cẩn thận xử lý mọi dấu vết mình để lại, quỷ không biết thần không hay trở về nhà của mình.
"Có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài, hiện tại mình vẫn chưa muốn đối đầu với Cục Điều tra."
Nằm trên sô pha, Cao Mệnh lần đầu tiên nhắm mắt lại trong mấy ngày nay, chìm vào giấc ngủ say.
..........
Sáu giờ sáng, Cao Mệnh bị tiếng ồn từ trong phòng ngủ đánh thức, hắn mở cửa phòng ngủ ra kiểm tra, phát hiện Vãn Thu đang nỗ lực chống đẩy rất không tiêu chuẩn, đứa trẻ này đã dán bảng tập luyện tự ngược đãi mình của Nhan Hoa ở đầu giường.
Sở hữu đại não bất thường bệnh biến, đôi mắt có thể nhìn thấy quỷ, năng lực kỷ luật và thực thi siêu mạnh, lại từng trải qua bi thảm dằn vặt khó mà tưởng tượng nổi, nên việc Vãn Thu có thể trở thành siêu tội phạm không phải là không có lý.
Cao Mệnh không làm phiền Vãn Thu, mà cùng tập luyện với cậu.
Tố chất thể lực là điểm yếu của Cao Mệnh, lúc trước khi hắn chiến đấu với Tư Đồ An, toàn bộ đều dựa vào năng lượng liều lĩnh của mình. Nếu đổi lại đối thủ là Thanh Ca, chắc hắn còn chưa kịp đến gần đã bị chặt thành từng mảnh rồi.
"Tên Thanh Ca kia không thể để lại, gã đã ăn thịt từ lâu rồi, nhưng cho đến cuối cùng vẫn không bị Tiên máu thịt ảnh hưởng, ý chí kiên định đến mức không giống một con người."
Cao Mệnh nhớ rất rõ, lúc đó sau khi Tư Đồ An bị Tuyên Văn kéo vào thế giới bóng tối, Thanh Ca vẫn có thể mở được ra một con đường máu, dẫn theo thuộc hạ chạy thoát.
“Giết chết Thanh Ca, cũng giống như nhổ một chiếc răng nanh của Tư Đồ An, chặt gãy một cánh tay của gã…”
Suy nghĩ về kế hoạch trong tương lai, Cao Mệnh phát hiện mình hoàn toàn không hề cảm thấy mệt mỏi, trái tim máu thịt của hắn đang không ngừng tiếp thêm sức mạnh cho hắn.
Dần dần, Cao Mệnh đã yêu thích loại cảm giác này, mỗi lần tim đập, cơ thể của hắn đều sẽ trở nên mạnh mẽ hơn trước một chút.
"Mọi thứ đều dựa vào chính mình để giành lấy."
Tuân thủ nghiêm ngặt chế độ tập luyện của Nhan Hoa, mãi đến tám giờ Cao Mệnh mới dừng lại, hắn làm bữa sáng cho hai người, sau đó bắt đầu gọi taxi: “Vãn Thu, ngoài trời đang mưa, em có chắc chắn muốn đi ngắm biển không?”
"Ừm!"
“Mặc áo mưa vào, chúng ta xuất phát.”
Hãn Hải nằm sát biển, Cao Mệnh không có tiền đưa Vãn Thu đến những bãi biển riêng, hắn gọi taxi đến khu cảng nam, liền kề khu phố cổ.
Bọn họ đi qua bến tàu bỏ hoang, nhảy qua hàng rào cảnh báo, đứng trong cơn mưa lớn, hướng mặt về biển cả vô tận.
Mây mù tầng tầng áp xuống, mưa lớn làm mờ đi tầm nhìn, nước biển đục ngầu dâng lên những cơn sóng lớn, như muốn đập nát mọi thứ!
“Sợ không?” Cao Mệnh ấn chặt mũ áo mưa của Vãn Thu.
"Không, không sợ." Khi đối mặt với biển cả giông bão, lời nói của Vãn Thu càng trở nên lúng túng hơn.
"Nếu như không sợ, thì hãy hét ra tất cả những thứ đang tích tụ trong lòng em! Nói với cơn sóng lớn đang trào dâng, nói với những hạt mưa đang táp lên người em, nói với biển lớn trước mặt, em không sợ gì hết!" Cao Mệnh nhìn chằm chằm Vãn Thu, nếu như sóng lớn ập đến, hắn sẽ lập tức tóm lấy Vãn Thu rút lui.
"Em..." Vãn Thu nắm chặt hai tay, nước mưa làm ướt đẫm mặt, lúc này ngay cả mắt cũng không mở được.
"Em có thể làm được." Cao Mệnh đã từng gặp Vãn Thu một lần, nhưng lần đó hắn chỉ coi Vãn Thu là một con quái vật bước ra từ bóng tối. Vì để nhanh chóng có được sự tin tưởng của Vãn Thu, hắn thậm chí còn nói những lời trong kí ức khi kẻ giết người nhặt được cậu.
Cố gắng mở mắt ra, Vãn Thu nhìn thế giới màu xám, nước biển, bầu trời, mọi thứ xung quanh đều đang gầm lên giận dữ với cậu, dường như đều đang bắt nạt cậu.
Bất giác lùi lại sau một bước, cậu đụng phải cánh tay của Cao Mệnh.
"Em đã thay đổi rất nhiều, em đã thoát khỏi sự truy đuổi của Hội Từ thiện, em còn nấu ăn cho Niếp Niếp và Nhàn Nhàn, trong mắt hai đứa, em là người anh thân thiết nhất, cũng là người đáng tin cậy nhất." Cao Mệnh vỗ vai Vãn Thu, tự mình đi về phía trước một bước: "Bây giờ em đã không còn cô đơn một mình nữa."
“Nỗi đau chồng chất trong lòng mà không nói ra sẽ khiến người ta phát điên, thỉnh thoảng cũng phải buông thả một chút.” Tiến thêm một bước nữa, Cao Mệnh hướng về bầu trời xám xịt và mặt biển thoải mái hét lớn: “Cmn túc mệnh! Tao muốn tự nắm giữ mệnh của mình trong tay mình!"
Tiếng mưa lớn át đi âm thanh, Cao Mệnh sau khi hét xong cũng cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng quả thực rất sảng khoái.
"Đời người chỉ sống một lần, em muốn sống như thế nào?"
Cao Mệnh quay lại nhìn Vãn Thu, đứa trẻ này đi theo bước chân của hắn, cố gắng tiến về phía trước, há miệng ra.
Cơn sóng lớn đúng lúc này ập đến, Cao Mệnh lập tức kéo Vãn Thu lại, Vãn Thu uống một ngụm lớn nước biển, ngồi trên sàn xi măng.
Trong miệng đắng chát, hai người đều có hơi nhếch nhác, Vãn Thu chật vật từ trên mặt đất đứng dậy, cậu nhìn Cao Mệnh ướt hết phần thân trên, đột nhiên bật cười ngốc ngếch.
“Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy em cười đấy.” Cao Mệnh ra hiệu cho Vãn Thu tránh xa bờ biển.
"Rất, rất bình thường, chúng ta mới quen nhau có một ngày thôi." Vãn Thu bắt đầu cố gắng nói nhiều hơn.
"Em mới biết anh có một ngày, nhưng anh..." Cao Mệnh lắc lắc đầu: "Lần sau, đợi trời tạnh rồi lại đi ngắm biển."
"Được, được ạ."
Sau khi lại hoàn thành một tâm nguyện của Vãn Thu, Cao Mệnh tính toán thời gian, bắt taxi dẫn Vãn Thu đến khu Đông.
Hắn nhớ cực kì rõ, rất nhanh tin tức Hãn Hải được chọn là thành phố văn minh sẽ được công bố, Tư Đồ An với tư cách là đại diện của Hội từ thiện Hãn Hải, sẽ nhận một lời mời phỏng vấn công khai.
Trong ấn tượng của Cao Mệnh, đây là lần xuất hiện công khai duy nhất của Tư Đồ An trước khi trở thành Cục trưởng Cục điều tra khu Đông.
Nếu như điều kiện cho phép, Cao Mệnh đương nhiên sẽ quyết đoán ra tay.
"Tất cả các đài phát thanh lớn đều có mặt, có hơn một trăm người đến xem, trước mắt toàn thể công chúng, rủi ro quả thực rất lớn."
"Mình hiện tại có hai ưu điểm lớn, thứ nhất là chiếm cơ hội quyết định, thứ hai là trốn trong bóng tối."
"Một khi hành động, sẽ phải chuẩn bị trở thành kẻ thù của cả thành phố."
Không ai biết những chuyện mà Tư Đồ An đã làm, cho dù mọi người đã biết rồi, cũng sẽ không đến lượt Cao Mệnh ra tay.
Nhưng Cao Mệnh có lý do buộc phải tự tay giết chết Tư Đồ An, hắn phải giam cầm Tư Đồ An vào trong tâm nhĩ dị hóa của mình, như vậy cho dù sau này bản thân có bước ra khỏi đường hầm một lần nữa, thì trong hiện thực cũng sẽ không còn người Tư Đồ An này nữa.
"Quyền thế và danh tiếng chính là bùa hộ mệnh lớn nhất của gã, động đến gã, những thế lực khác trong Hãn Hải cũng sẽ không buông tha cho mình."
Đi trong con mưa lớn, trên mặt Cao Mệnh không hề có một tia lo lắng: “Nhưng không sao cả, trong tương lai mà mình nhìn thấy, bốn tuần sau các loại Kinh dị đều sẽ mất kiểm soát! Cho nên bất luận mình có làm gì, chỉ cần có thể chống chịu qua bốn tuần là đủ.”