“Khóe miệng nhuốm máu, Bạch Kiêu rất có khả năng là đã ăn thịt không nên ăn!”
Vụ thảm án diệt môn xảy ra cách đây 20 năm, khi đó Bạch Kiêu vẫn còn là một đứa trẻ. Anh ta không thể là kẻ sát nhân thực sự, nhưng bộ dạng của Bạch Kiêu bây giờ, lại giống hệt như kẻ sát nhân trong tưởng tượng của Cao Mệnh.
Muốn chạy trốn cũng không kịp nữa rồi, Cao Mệnh nắm chặt sợi xiềng xích, lại yêu cầu Chúc Miểu Miểu dán một lá bùa sát lên trên rìu cứu hỏa: “Hai đánh một, hẳn là sẽ có cơ hội thắng.”
Từ lúc Cao Mệnh nảy ra ý định cho đến khi đưa ra quyết định, chỉ vài giây chưa đến, Bạch Kiêu phát điên đã lao qua hành lang.
Con dao chặt xương trong tay xẹt qua màn đêm, dùng toàn lực chém về phía Cao Mệnh!
“Cẩn thận!”
Chúc Miểu Miểu từ bên cạnh chạy tới, khi lưỡi rìu sắp chạm vào vai Bạch Kiêu, thì Bạch Kiêu, người đang mặc áo mưa, đã né tránh bằng một góc độ cực kì khó tin.
Áo mưa bị chém rách, lúc này Cao Mệnh mới nhìn thấy cơ thể của anh ấy.
Bề mặt da của anh ta phủ đầy những dòng chữ cổ quái; các dòng chữ đen đó giống như bầy côn trùng đang lúc nhúc bò trong máu thịt của anh ta.
Xương cốt phát ra âm thanh, thân thể Bạch Kiêu tựa như bị xé ra thành từng mảnh. Trên mặt tràn đầy hưng phấn và điên cuồng, đầu óc dường như bị thứ gì đó chi phối, cái miệng nhuốm đầy máu bị kéo sang hai bên, lộ ra một nụ cười ghê rợn.
Dùng hai chân sau đạp xuống đất, Bạch Kiêu phát huy toàn bộ tiềm lực trong cơ thể, tốc độ nhanh đến kinh người.
Cao Mệnh mặc dù ở trong nhà tù trọng phạm cũng luôn luôn rèn luyện cơ thể, nhưng bản thân vẫn kém quá xa so với Bạch Kiêu. Hắn chưa được học kỹ năng chiến đấu một cách có hệ thống, nên dựa vào bản năng cũng đến từ sâu trong máu thịt nhiều hơn.
Không có bất kỳ chiêu thức hay kỹ năng nào, Cao Mệnh chăm chú nhìn chằm chằm vào Bạch Kiêu, cố gắng hết sức để bình tĩnh, dự đoán đường tấn công của anh ta.
Hắn gần như luôn dự đoán và đưa ra phản ứng trước, nhưng ngay cả khi như vậy cũng chỉ né tránh được trong gang tấc.
“Chém anh ta đi!”
Trong trường hợp này, Cao Mệnh đừng nói đến phản công, chỉ né tránh thôi đã vô cùng chật vật rồi. Hắn chỉ có thể đặt hy vọng vào Chúc Miểu Miểu.
Chúc Miểu Miểu cầm rìu cứu hỏa cũng đã cố gắng hết sức, nhưng xương cốt của Bạch Kiêu có thể tùy ý dịch chuyển, tốc độ nhanh đến mức nực cười.
Trong chớp mắt, Cao Mệnh đã rút lui từ lối vào hành lang vào bên trong tòa B; hắn chưa bao giờ cận kề cái chết đến thế.
Con dao chặt xương dày nặng nề và nụ cười điên cuồng của Bạch Kiêu chiếm giữ đôi mắt và tâm trí của Cao Mệnh. Sàn và tường dính đầy máu, vừa ướt lại vừa trơn. Hắn phải cực kỳ cẩn thận, nhưng sự chênh lệch quá lớn về thể lực giữa hai bên vẫn khiến hắn rơi vào tình thế tuyệt vọng.
Đường sống bị chặn hết, Cao Mệnh chỉ có thể trốn trong một căn hộ gần đó giống như những điều tra viên bị thảm sát khác.
Hắn dùng sức đóng cửa lại, nhưng khóa cửa đã bị phá từ lâu. Tầng 9 dường như là một khu vực đi săn; tất cả các cửa đều không thể khóa trái được.
Bên ngoài vang lên tiếng cười chói tai, dao chặt xương đập vào khung cửa; âm thanh trầm đục khiến tim Cao Mệnh đập loạn xạ.
Áp cả cơ thể vào cửa, Cao Mệnh thò tay vào ba lô, lấy di ảnh của Triệu Hỉ ra.
“Anh Triệu! Nếu anh còn không giúp tôi, thì sau này thực sự sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa đâu!”
Máu từ đầu ngón tay nhỏ xuống di ảnh theo sợi xiềng xích, Cao Mệnh và Triệu Hỉ bị sợi xích kết nối với nhau; bóng tối tập trung về phía di ảnh.
Nhiệt độ trong phòng giảm mạnh, màu sắc tươi tắn của Cao Mệnh bên trên di ảnh của Triệu Hỉ dần dần nhạt đi; năm ngón tay đầy vết thương từ trong di ảnh duỗi ra.
Cánh tay bị gãy giống như cảnh trong bức di ảnh vậy, men theo sợi xích đen, tóm lấy tay của Cao Mệnh.
Mùi máu tanh lan ra bốn phía, ‘người nhảy lầu’ kia bị bắt lại - Triệu Hỉ với tứ chi vặn vẹo bò ra khỏi bức di ảnh!
Cửa căn hộ đúng lúc này cũng bị đập tung. Bạch Kiêu mặc áo mưa lao vào nhà, nhưng không ngờ người tới đối diện chính là Triệu Hỉ.
Thân thể nát vụn của anh ấy nằm đè lên người Bạch Kiêu, dù Bạch Kiêu có chém thế nào, Triệu Hỉ cũng không có ý định buông tay. Anh mang trong mình một loại tuyệt vọng cùng chán nản, gánh nặng cuộc đời đè nặng lên anh biến thành một loại trói buộc, đến chết cũng không thể giải thoát.
Máu chảy ra từ vết thương trên người Triệu Hỉ nhưng không chảy xuống đất, mà đọng lại giữa anh và Bạch Kiêu. Anh muốn truyền lại tất cả những đau đớn và chán nản mà mình đã trải qua cho Bạch Kiêu.
Với vẻ mặt hung dữ, con dao chặt xương trong tay Bạch Kiêu không thể gây ra tổn hại đáng kể cho Triệu Hỉ, thế là Bạch Kiêu đột nhiên há cái miệng đầy máu của mình ra, cắn thẳng vào vai Triệu Hỉ!
Giằng co kéo xé, Bạch Kiêu lại cắn đứt một miếng thịt trên người Triệu Hỉ. Càng đáng sợ hơn, vết thương mà anh ta cắn không thể lành lại; những chữ cổ quái trên người anh ta hình như đã thông qua cách này, bò vào cơ thể của Triệu Hỉ.
“Cả quỷ cũng cắn?” Cao Mệnh tóm chặt sợi xích. Hắn chạy qua bên người Bạch Kiêu, dùng sợi xích đen chứa chấp niệm của Triệu Hỉ siết cổ anh ta: “Chúc Miểu Miểu!”
Bùa máu gắn trên rìu cứu hỏa, Chúc Miểu Miểu vung rìu chém vào lưng Bạch Kiêu.
Tiếng hét thảm thiết xé ruột xé gan vang lên, vô số chữ đen đổ xuống sau lưng Bạch Kiêu!
“Thật xin lỗi! Tổ trưởng Bạch!”
Lại vung rìu cứu hỏa lên, Chúc Miểu Miểu không còn chút dè dặt nào nữa. Trong mắt cô, Bạch Kiêu không còn là tổ trưởng như trước, mà là một tên điên nguy hiểm.
Bùa máu trên lưng Bạch Kiêu vụn ra, lưỡi rìu của Chúc Miểu Miểu xuyên thủng bộ ngực rách nát của anh ấy.
“Trái tim của anh ta đã bị móc mất rồi!”
“Ahhh!”
Trên mặt Bạch Kiêu hiện lên những mạch máu mảnh màu xanh lam, trong hai mắt ngập tràn oán hận, chữ đen trên người tan chảy như bông tuyết.
Cơ thể ngã kềnh ra đất, máu thịt của Bạch Kiêu dường như đã mất đi khung đỡ, trông giống như một vũng thịt.
Lau đi vết máu trên miệng Bạch Kiêu, Cao Mệnh rút rìu cứu hỏa ra. Nhìn Bạch Kiêu trên mặt đất, hắn cũng không chắc chắn đối phương rốt cuộc là người, hay là quỷ.
Chờ sau khi toàn bộ chữ đen biến mất, Bạch Kiêu lại mở mắt ra lần nữa. Sau khi anh ta phát hiện ra Cao Mệnh, cảm xúc có chút kích động. Anh ấy bèn thò tay vào trong áo mưa muốn lấy thứ gì đó, nhưng cuối cùng lại không thể làm được.
Máu thịt của anh ta đã mất hết sự sống, bốc ra mùi hôi thối nồng nặc, như thể đã chết đã nhiều ngày vậy.
Cao Mệnh mở áo mưa ra, tìm thấy chiếc vòng đen của Bạch Kiêu trong vết thương được khâu trên bụng Bạch Kiêu.
Thử mở nó ra, bên trong có vài đoạn ghi âm giọng nói ngắn gọn.
Ghi chép 1: “Phút thứ 17 sau khi tiến vào chung cư, đội ngũ xuất hiện tình trạng mất người; hai điều tra viên đã biến mất khi đi qua hành lang.”
Ghi chép 2: “40 phút sau khi tiến vào chung cư, toàn bộ ma quỷ trong sự kiện bất thường này đều có hình dạng con người. Hầu hết bọn chúng đều có cơ thể dị dạng, dường như tất cả đều không biết rằng mình đã chết, vẫn giữ được ký ức. Chỉ cần không biểu hiện ra bất thường, thì sẽ không trở thành mục tiêu tấn công, nhưng bất luận thế nào cũng không được vào trong nhà.”
Ghi chép 3: “Sau khi ăn thịt xong, có thể sống sót lâu hơn.”
Ghi chép 4: “Nơi đây không hề giống như một sự kiện bất thường, càng giống một thế giới bất thường thực sự tồn tại hơn. Chẳng lẽ đúng là có một thế giới khác tồn tại?”
Ghi chép 5: “Nhất định phải bảo vệ lấy trái tim của mình.”
Ghi chép 6: “Nhà xác ở tầng 4 và nhà có treo đèn lồng trắng rất an toàn.”
Ghi chép 7: “Tuyệt đối không được ăn thịt!”
Bảy đoạn ghi âm chính là những lời cuối cùng Bạch Kiêu để lại cho thế giới này. Anh đã khâu chiếc vòng đen vào trong thịt, chính là để không làm lộ vòng đen, hy vọng tìm được một tia cơ hội để mang được những đoạn ghi âm này ra bên ngoài.
“Lúc tôi đến Cục điều tra phỏng vấn, chính là tổ trưởng Bạch đã nhận tôi, anh ấy là một người rất chân thật.” Chúc Miểu Miểu rơi vào trạng thái rất tồi tệ, cô không ngờ rằng “con quỷ” đầu tiên mình giết sẽ là người mà cô đã từng tôn kính nhất.
“Tất cả mọi người đều sẽ chết, kể cả cô và tôi. Điều duy nhất chúng ta phải làm bây giờ, đó chính là chết có giá trị hơn.” Cao Mệnh nhìn hai tay của Chúc Miểu Miểu, lòng bàn tay cầm chiếc rìu của cô đầy những vết thương không thể lành lặn: “Chuyện gì vậy?”
“Khi sử dụng bùa sát kia, nó sẽ hút máu trong cơ thể tôi.” Chúc Miểu Miểu lấy ra hai lá bùa sát còn lại: “Vừa nãy tôi cảm thấy mình như bị lá bùa này nuốt chửng vậy.”
Sau khi kiểm tra cẩn thận lá bùa sát do bà đồng cho, Cao Mệnh phát hiện ra rằng cái gọi là “bùa sát” hình như là được làm bằng da người, trong mỗi lá bùa đều có giam cầm một bóng quỷ.
“Tất cả mọi thứ trong Kinh dị, thậm chí cả bùa chú cũng đều có liên quan đến quỷ. Thế giới bóng tối hoàn toàn là một thế giới được cấu thành từ quỷ ư?”
Cao Mệnh đỡ Chúc Miểu Miểu đứng dậy, cõng Triệu Hỉ trên lưng; hắn dừng lại gần hành lang một lúc rồi đi về phía tòa A.
Bóng tối và máu trộn lẫn vào nhau, càng đến gần tòa A, tim Cao Mệnh càng đập nhanh. Dường như có thứ gì đó đang kêu gọi hắn ở sâu trong khu chung cư này.
“Bà đồng nói đây không phải lần đầu tiên mình tham gia nghi lễ cúng bái, chẳng lẽ mình đã vô tình cũng bái thứ gì đó trong đường hầm?”
Vết máu trên mặt đất dần dần giảm đi. Cao Mệnh mơ hồ có thể nghe thấy tiếng rao bán. Hắn ngơ ngác ngẩng đầu lên, bản thân đã đi qua hành lang, tiến vào tòa A.
Vạch quần áo đang phơi ở hành lang ra, Cao Mệnh nhìn thấy đám trẻ con đang chơi đùa và người lớn đang trò chuyện. Chung cư tòa A dường như không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ Kinh dị nào, tất cả mọi người đều đang sống một cuộc sống rất bình thường.
Bọn họ cư xử không khác gì những người hàng xóm trong hiện thực, chỉ là cơ thể của bọn họ không ít hoặc nhiều đều có khiếm khuyết.