Mục lục
Nhà Thiết Kế Trò Chơi Kinh Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự phù phiếm biến mất, trở lại với cuộc sống chân thật nhất.

Trước cửa căn hộ kín đáo hướng nội nhỏ gọn, lũ trẻ đuổi bắt nô đùa với nụ cười hồn nhiên trên mặt.

Hàng xóm chào nhau thân mật, bọn họ không thích nói chuyện với nhau qua màn hình điện thoại di động, mà thích tản bộ trên hành lang cũ hơn.

Những chiếc đèn lồng đỏ được treo cao, dọc các lối đi là những gian hàng do cư dân chung cư tự làm. Có những gian hàng bán các loại đồ thủ công và vải vóc đủ màu sắc, còn có dịch vụ nha khoa, hàng thịt và quán cơm.

Không nhặt của rơi trên đường, không cần đóng cửa vào ban đêm, dường như một xã hội nhỏ độc đáo đã hình thành trong chung cư Tứ Thủy.

Nó bị cô lập với thế giới bên ngoài, cư dân ở đây trên mặt đều ngập tràn nụ cười, như thể không có phiền não.

“Hai người trông có vẻ lạ, đến xem nhà à?” Một giọng nói cực kì dễ chịu vang lên, một thanh niên mặc âu phục cổ điển chặn Cao Mệnh và Chúc Miểu Miểu lại.

Anh ta lấy tay che miệng, đôi mắt sống động dường như biết nói.

Với tư cách là một nhân viên phục vụ xuất sắc, anh ta dường như có thể tiếp đón bất kỳ loại khách hàng nào, ngay cả khi Cao Mệnh lúc này đang cõng theo một thi thể tan tành vỡ vụn.

“Đúng, đến xem nhà.” Cao Mệnh cố gắng hết sức để duy trì bình thường. Hắn nhìn thấy chiếc đèn lồng đỏ tỏa ra ánh sáng máu, trong hành lang âm u đáng sợ; những con quái vật với ý đồ xấu xa đang mỉm cười, ánh mắt chúng nhìn nhau, như thể đang nhìn món ăn ngon vậy.

“Tên tôi là Cung Hỉ, là tình nguyện viên của Hội từ thiện Hãn Hải chúng ta, cũng là môi giới cho thuê của chung cư Tứ Thủy. Có muốn tôi dẫn anh đi tham quan không?” Mặt mày rạng rỡ, người thanh niên nhường đường. Anh ta khẽ vỗ lớp bụi trên vai, nhìn về phía hành lang. Dấu vết thời gian còn đọng lại trên bức tường, những chiếc đèn lồng đỏ phản chiếu khuôn mặt hàng xóm, mùi thịt thơm lừng, những người hàng xóm cũ đang tổ chức tiệc, mọi người giống như một gia đình vậy.

Ở đây không có nghệ thuật tao nhã, nhưng có sự ấm áp của cuộc sống; những mảnh ghép bình thường nhất lại là kho báu đáng nhớ nhất.

“Lựa chọn chung cư Tứ Thủy là hoàn toàn đúng đắn. Mỗi một căn hộ ở đây đều có câu chuyện của riêng mình. Anh hãy cảm nhận kỹ về nó, đừng dùng mắt để nhìn, hãy đắm mình vào nơi này mới có thể cảm nhận được sự đặc biệt của nó.”

“Có thể dẫn chúng tôi xuống dưới tầng tham quan được không?” Cao Mệnh thực sự nghe không nổi nữa. Thế giới mà hắn và Cung Hỉ nhìn thấy dường như là hoàn toàn khác biệt.

“Được, anh có tầng nào yêu thích không?”

“Vậy đến tầng 4 trước đi.” Có được thông tin từ chiếc vòng đen của Bạch Kiêu, Cao Mệnh biết rõ nhà xác và nhà có đèn lồng trắng ở tầng 4 tương đối an toàn. Hắn muốn xác định khu vực an toàn trước.

“Tầng 4?” Cung Hỉ có chút kinh ngạc, nhưng nhu cầu của khách hàng luôn được đặt lên hàng đầu: “Anh có tầm nhìn thực sự rất tốt. Tầng 4 có rất nhiều căn hộ trống, nhà tôi cũng sống ở tầng đó.”

Cung Hỉ đi phía trước đã dẫn đường, Cao Mệnh và Chúc Miểu Miểu đi theo phía sau. Hai người ngoài bọn họ, một người cõng theo một thi thể, người còn lại thì toàn thân đầy máu, nhưng cư dân trong tòa nhà lại không cảm thấy có gì khác thường.

“Nơi này thật cổ quái.” Chúc Miểu Miểu khẽ chạm vào Cao Mệnh: “Anh nói xem, người môi giới này tại sao cứ luôn bịt miệng như vậy?”

“Đừng hỏi nhiều, đừng tò mò, hãy giữ cho mình bình thường.” Cao Mệnh vẫn nhớ rõ lời của người thanh niên ở hành lang tòa B. Chỉ cần vi phạm cấm kỵ thì sẽ bị truy sát ngay lập tức, hắn phải nhanh chóng tìm ra cấm kỵ trong tòa nhà rốt cuộc là gì.

Cung Hỉ dẫn đầu chào hàng xóm hai bên. Khi đi ngang qua hàng thịt, tên đồ tể đã ném một miếng thịt cho Cung Hỉ.

Thông qua cánh cửa sắt, Cao Mệnh nhìn vào bên trong hàng thịt. Trong một căn hộ đã được cải tạo thành lò mổ, hắn trông thấy có mấy điều tra viên đang bị nhốt tại đó. Quần áo của họ đã bị lột sạch, vẻ mặt ai nấy đều rất kinh hãi.

Trên cơ thể bọn họ không có chỗ nào khiếm khuyết, nhưng khi mở miệng lại không thể nói được, chỉ có thể phát ra những tiếng kêu cổ quái như tiếng lợn, tiếng cừu.

Tên đồ tể đá vào người điều tra viên một cái, sau đó dường như đã phát giác ra điều gì đó để rồi liếc sang Chúc Miểu Miểu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật là tươi ngon.”

Sau khi bước ra khỏi chợ quỷ tầng 9, Chúc Miểu Miểu và Cao Mệnh đều cảm thấy thoải mái hơn nhiều, như thể một tảng đá khổng lồ đã được nhấc khỏi sau lưng.

Khi đi ngang qua nhà vệ sinh công cộng trên tầng 9, Cung Hỉ đã ném thẳng miếng thịt được tên đồ tể đưa cho vào thùng rác.

“Vứt đi có lãng phí quá không?” Cao Mệnh để ý đến chi tiết này. Hắn cảm thấy Cung Hỉ khác với những con quỷ khác.

“Tôi và người nhà đều ăn chay, không có hứng thú với thịt.” Cung Hỉ xòe hai tay ra: “Ôi dà, nếu như anh nói sớm thì tôi sẽ tặng cho anh.”

“Cũng không cần thiết.” Cao Mệnh lắc đầu cự tuyệt: “Anh nói người hiến sinh là chỉ những người không thể nói chuyện trong hàng thịt kia sao?”

“Đúng vậy, bọn họ là những gia súc dùng để hiến tế cho Tiên máu thịt, trông thì giống người, nhưng thực chất khác với chúng ta.” Tính cách Cung Hỉ rất tốt, trên người vừa có sức sống và nghị lực của tuổi trẻ, nhưng cũng có sự trưởng thành và chín chắn vượt xa những người cùng tuổi. Một người môi giới như này quả thực rất dễ chiếm được lòng tin của khách hàng.

“Hóa ra là vậy.” Cao Mệnh trầm tư suy nghĩ, Chúc Miểu Miểu bên cạnh suýt chút nữa đã nôn mửa.

“Hai người chắc chắn muốn đến tầng 4 sao? Thật ra căn hộ ở tầng 8 cũng rất tốt, không cần thiết cứ phải chọn tầng 4.” Cung Hỉ dẫn đường ở phía trước, nhỏ giọng đề nghị.

“Sao thế? Chẳng lẽ không thể sống ở tầng 4 à?”

“Tầng 4 không được sạch sẽ lắm…” Cung Hỉ dừng chân lại: “Ý tôi là, tầng 4 có quỷ.”

Nói xong câu này, Cung Hỉ hạ cánh tay đang che miệng xuống. Miệng anh ta bị khâu lại, trong miệng nhét đầy tiền xu, cũng không biết là anh ta đã nói bằng cách nào.

Cao Mệnh lập tức chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Nhưng khi hắn đang chuẩn bị ném anh Triệu ra ngoài, thì Cung Hỉ lập tức phất tay: “Quỷ rất khủng khiếp, trên người có tai họa vây quanh, tiếp xúc với bọn chúng, rất dễ phạm phải cấm kỵ.”

“Lời này nói ra từ miệng anh, có một sức thuyết phục khó tả.” Cao Mệnh không cảm thấy ác ý từ Cung Hỉ. Người thanh niên này dường như thực sự chỉ đang làm việc chăm chỉ, muốn bán được nhà.

“Tôi không đùa đâu.” Cung Hỉ cảnh báo: “Nếu như hai người nhìn thấy căn hộ có treo đèn lồng màu trắng ở tầng 4, thì phải nhanh chóng chạy đi.”

Đi xuống theo cầu thang, dọc đường gặp phải rất nhiều người hàng xóm kì lạ. Cư dân trong tòa nhà đều bị Tiên máu thịt ảnh hưởng, ai nấy trông rất kỳ quái đáng sợ, máu thịt đã thể hiện hết dục vọng trong nội tâm của bọn họ.

Đến tầng 4, rõ ràng tầng này vắng vẻ hơn nhiều so với các tầng khác.

Cung Hỉ lấy ra một chùm chìa khóa, chưa kịp giới thiệu nhà cho Cao Mệnh thì chợt nhìn thấy một người đàn ông đeo mặt nạ chuột, mặc bộ quần áo màu xanh lá đậm nằm bò trên một cánh cửa nào đó; thân thể gã đè tấm cửa đến biến dạng.

“Quản lý? Sao anh lại đến rồi?” Cung Hỉ có chút lo lắng, nhanh chóng chạy tới. Anh ta muốn ngăn người quản lý tòa nhà mở cửa, nhưng ngay khi anh ta vừa chạy tới, có một số đứa trẻ đã chui ra từ dưới quần áo màu xanh lá của người quản lý tòa nhà. Những đứa trẻ đó cũng đều đeo mặt nạ chuột, hai mắt đỏ ngầu, không nói gì, trực tiếp dùng móng tay sắc nhọn cào xước Cung Hỉ.

Khóa cửa bị phá hỏng, mắt thấy cửa nhà sắp bị cưỡng ép đẩy ra, Cao Mệnh dùng một tay tóm lấy một đứa trẻ ném sang một bên, sau đó Chúc Miểu Miểu cũng cầm rìu cứu hỏa đi tới.

Cảm nhận được Cao Mệnh đến gần, người quản lý tòa nhà dường như cảm nhận được điều gì đó. Gã nhìn chằm chằm vào trái tim của Cao Mệnh, đôi mắt đỏ rực dưới chiếc mặt nạ không ngừng chớp chớp.

Sau một hồi đứng sóng đôi với nhau, người quản lý tòa nhà quay người rời đi. Những đứa trẻ đeo mặt nạ chuột lại chui vào trong quần áo của gã rồi biến mất.

“Cám ơn, hôm nay thật sự rất cảm tạ hai người.” Cung Hỉ bị dọa sợ, nhìn những vết cào khủng khiếp trên cửa nói: “Xem ra lại phải đổi nhà ở rồi.”

“Người kia là ai?” Cao Mệnh cảm giác được ánh mắt của người đeo mặt nạ nhìn mình rất kì quái; nó như muốn ăn thịt mình, nhưng lại có một chút sợ hãi.

“Đeo mặt nạ chuột chính là ban quản lý tòa nhà. Bọn họ duy trì trật tự trong tòa nhà, không bao giờ lên tiếng nói chuyện.”

“Vậy tại sao quản lý tòa nhà lại đến tìm anh? Trong nhà anh có cất giấu thứ gì sao?” Cao Mệnh phát hiện ra sơ hở trong lời nói của Cung Hỉ: “Nếu có khó khăn gì thì cứ nói ra, biết đâu tôi có thể giúp được anh.”

Đứng chặn trước cửa, Cung Hỉ vẫn luôn có thái độ rất tốt, nhưng lần này lại không chịu nhượng bộ. Rất lâu sau, cánh cửa mở ra từ bên trong, trong nhà xuất hiện một khuôn mặt nhăn nheo.

“Tiểu Hi, cháu về rồi à?”

Một giọng nói già nua mệt mỏi vang lên, Cao Mệnh và Chúc Miểu Miểu đều nhìn thấy bà lão trong nhà.

Đối phương trông đã ngoài chín mươi, trên người không có bất kì khiếm khuyết nào.

“Ngoại ơi, đừng ra ngoài!” Sắc mặt Cung Hi âm trầm, dường như có chút lo lắng Cao Mệnh sẽ làm gì bà lão.

Bà lão trong nhà run rẩy mở cửa nhà ra, nghi hoặc nhìn mọi người, đầu bà toàn là tóc trắng: “Các người là ai? Đến nhà tôi làm gì? Các người đến tìm Tiểu Hỉ sao?”

Bà lão hình như mắc bệnh Alzheimer nên không nhận ra Cung Hỉ. Nhân cơ hội này, Cao Mệnh bèn nói với bà lão: “Chúng cháu là bạn của Cung Hỉ, muốn đến thăm bà.”

“Ồ, vậy được, mau vào đi. Cháu ngoại bà là một thanh niên rất chăm chỉ, con người siêng năng, có tấm lòng lương thiện, chỉ là mệnh không tốt.” Bà lão chống cây gậy, Cao Mệnh thuận thế đi vào trong nhà.

Thấy vậy, Cung Hỉ không còn cách nào khác đành phải chấp nhận số phận: “Đều vào trong đi.”

Căn hộ thuê không lớn lắm, trang trí rất ấm cúng, bên trong không có nhiều đồ đạc của bà lão, khắp nơi đều treo ảnh Cung Hỉ và bà lão.

Đỡ bà lão đi vào, sau khi xác nhận nhiều lần, Cao Mệnh đã phát hiện ra một sự thật đáng kinh ngạc -- bà lão này là người sống!

Một người sống sinh sống trong thế giới bóng tối!

“Tôi tin là hai người cũng đã phát hiện ra rồi.” Cung Hỉ đóng cửa lại. Anh ta nhìn những bức ảnh khắp phòng: “Bà ngoại tôi chính là quỷ, sau khi bà mất vẫn luôn đi theo tôi, có lẽ là bởi vì tôi đã luôn khiến bà lo lắng.”

“Bà là quỷ???” Cao Mệnh mở to mắt nhìn Cung Hỉ: “Trong nhận thức của anh, anh là người?”

“Chẳng lẽ không phải vậy sao?” Cung Hỉ kể lại câu chuyện của mình và bà ngoại. Khi anh ta còn rất nhỏ, bố mẹ đến Hãn Hải làm thuê, kết quả là cả hai đều đã mất tích. Bà ngoại đã đưa anh ta đến Hãn Hải tìm bố mẹ, vừa tìm người, vừa sinh sống, Cung Hỉ chính là như vậy được bà ngoại nuôi lớn từng chút một.

Bọn họ sống trong một căn hộ do Hội từ thiện Hãn Hải cung cấp. Vì để bà ngoại bớt mệt mỏi, Cung Hỉ vô cùng hiểu chuyển, cực kì siêng năng, mỗi ngày đều làm rất nhiều công việc khác nhau. Anh và bà ngoại nương tựa vào nhau cho đến khi bà qua đời.

Nhưng quỷ dị là, sau này vào một ngày nào đó, anh ta bất ngờ lại phát hiện ra bà ngoại thất lạc của mình trong tòa nhà, nhưng bà ngoại hình như đã không nhận ra anh ta nữa.

Đây là câu chuyện được Cung Hỉ kể từ góc nhìn của chính mình, nhưng Cao Mệnh lại nghe được một câu chuyện hoàn toàn khác từ miệng bà lão.

Bà lão cầm khung ảnh của Cung Hỉ, nói rằng mình đã có lỗi với Cung Hỉ, không giúp được gì cho Cung Hỉ, thậm chí còn dẫn Cung Hỉ sống lang thang ở Hãn Hải, từ đó hủy hoại cuộc đời của anh ta.

Bà bảo Cung Hỉ gia nhập Hội từ thiện Hãn Hải, sau đó, Cung Hỉ hình như đã nghe được tin tức không nên nghe, nên đã mất tích trong tòa nhà. Bà tiếp tục tìm kiếm cháu trai mình trong tòa nhà nhưng không bao giờ tìm thấy nữa.

“Bà ngoại tôi đã trở nên hàm hồ sau khi biến thành quỷ.” Cung Hỉ ngồi bên cạnh bà lão, nắm lấy bàn tay chai sạn của bà: “Bà đã quên mất rất nhiều thứ, ngay cả tôi cũng không nhận ra nữa.”

Liên hệ đến câu chuyện trong lời kể của bà lão, Cao Mệnh lại nhìn sang mặt của Cung Hỉ. Miệng Cung Hỉ bị khâu kín, nhét đầy tiền. Từ đó có thể thấy, lời của bà lão kể có khả năng mới là sự thật.

Một người một quỷ ngồi trên giường, Cao Mệnh không ngờ trong tòa nhà lại gặp phải cảnh tượng như vậy, hắn trước đây chỉ coi Kinh dị của thế giới bóng tối này là một trò chơi, nhưng sự thật hình như không phải như vậy.

Cao Mệnh nhìn Triệu Hỉ, do dự một chút, vẫn mở miệng hỏi: “Triệu Hỉ, người nhà của anh biến thành quỷ, anh không sợ sao?”

“Đương nhiên là sợ rồi.” Cung Hỉ vẫn không buông tay ra: “Tôi sợ bà lo lắng tôi ăn không ngon ngủ không yên, tôi sợ bà sẽ suốt ngày lo lắng cho tôi, tôi sợ bà cảm thấy tôi sẽ bị bắt nạt, tôi sợ bà sẽ đột nhiên biến mất vào một ngày nào đó.”

Trong lòng như có sợi dây nào đó bị chạm vào, Cao Mệnh muốn nói sự thật với bà lão. Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt bà lão, nhẹ nhàng nắm lấy tay còn lại của bà: “Bà ơi, nếu như Cung Hỉ quay về, nhưng anh ấy đã biến thành quỷ, bà có sợ không?”

“Sợ…” Bà lão gật đầu: “Bà sợ sẽ không nhận ra nó nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK