Sau khi nhổ ra một mảnh xương, gã quản lý tòa nhà lại đeo mặt nạ vào rồi lắc lư bỏ đi.
Thở phào nhẹ nhõm, Vãn Thu thả bàn tay đang che miệng mũi xuống. Ngay lập tức, một mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi.
“Căn hộ này hôi quá, dường như có người chết đã nhiều ngày ở đây rồi.”
Cậu cúi đầu nhìn xuống thùng rác và tủ giày. Chúng rất sạch sẽ, không một vết bẩn, duy chỉ có vài tờ giấy vụn vứt đi.
Vãn Thu mở mấy tờ giấy ấy ra xem, dường như đây là những trang được xé từ một quyển nhật ký.
[Hôm nay là ngày thứ 30, kể từ khi mình chuyển đến căn hộ số 505. Đối diện nhà mình có một cô gái single-mom xinh đẹp, dịu dàng. Cô ấy thường xuyên ra ngoài mua đồ ăn vào buổi tối. Lúc tan ca đêm, mình luôn có thể gặp cô ấy ngoài hành lang.]
[Cô ấy thật sự xinh đẹp và có một mái tóc đen mượt mà. Nhưng điều kỳ lạ là cô ấy luôn mặc đúng một bộ quần áo giống nhau, đi kèm với một mùi hương lạ thoang thoảng.]
[Ban đầu, mình cũng chẳng hề để ý; nhưng tối hôm ấy, chủ chung cư nói mình nghe một việc.]
[Ông ấy bảo rằng, căn hộ đối diện nhà mình đã bỏ trống suốt nửa năm nay, cuối cùng cũng đã có người đến thuê. Từ đây về sau, mình đã có hàng xóm bầu bạn rồi.]
[Mình cảm thấy thật khó hiểu, vì bên đó rõ ràng có một cô gái single-mom cơ mà? Mình biết rõ như thế vì mỗi đêm mình đều có thể nghe thấy tiếng cười đùa của đám trẻ, và cái mùi... tanh tưởi nồng đậm đang tản mát ra từ căn hộ kia.]
“Mùi tanh tưởi?” Tâm trí Vãn Thu dần xoay chuyển: “Chủ nhân của quyển nhật ký này sống trong căn hộ 505, nhưng nơi đây có vẻ chính là căn hộ số 506, cũng chính là căn hộ đối diện với nhà người đó?”
Ánh sáng mờ nhạt chiếu vào người Vãn Thu. Cậu nhìn thấy từng dấu chân lấm lem màu “bùn đỏ” còn sót lại trên sàn xi măng phòng khách.
“Là máu trộn lẫn với bùn à?” Vãn Thu chậm rãi ngồi xổm xuống. Dọc theo dấu chân, cậu nhìn về phía trước, mãi cho đến khi gặp một đôi chân tái nhợt xuất hiện trong tầm mắt của mình.
Chẳng hề có bất cứ một dấu hiệu nào, dường như đôi chân đó đã đứng trong phòng khách từ ban đầu vậy.
Tuy đã chuẩn bị tinh thần từ trước, Vãn Thu vẫn bàng hoàng đến nỗi ngồi bệt xuống đất. Dõi mắt nhìn lên trên, cậu thấy một cô bé đang đứng ở khoảng giữa của phòng khách và nhà bếp.
Cô bé mặc quần áo màu đen và dường như vì đã lâu không ra nắng nên làn da trắng tái đến đáng sợ.
Mọi thứ trong phòng dần dần bị một mùi tanh tưởi bao trùm lấy, kể cả cô bé nọ. Tuy nhiên, ngoại trừ mùi hôi thối gay mũi kia ra, trông cô bé cũng không khác mấy với bọn trẻ bình thường khác.
Quần áo của cô bé đã được giặt giũ sạch sẽ; tóc của nó được tết thành hai bím nhỏ xinh xắn, mà trong ngực cô bé còn ôm theo một chú gấu nhồi bông có tạo hình của con gấu Dâu Lotso (nhân vật phản diện chính trong serie hoạt hình Toy Story).
“Mẹ, có người vào được.” Giọng nói của cô bé khàn khàn. Trông con bé này có vẻ sợ người ngoài, thế nên vừa nhìn thấy Vãn Thu bèn lập tức gọi mẹ mình ngay.
Trong nhà bếp không hề mở đèn, và vì có rèm che khuất nên Vãn Thu cũng chẳng thể nhìn thấy gì bên trong.
Một lúc sau, một cô bé khác trông chừng 4 - 5 tuổi bước ra khỏi nhà bếp. Cô bé này vừa bưng ba cái bát, vừa khóc vừa bảo: “Mẹ lại không nói chuyện, lại phớt lờ con nữa rồi”.
Con bé cố gắng dọn bát ra bàn. Trong lúc này, Vãn Thu nhận ra, mùi thối trên người con bé mới xuất hiện còn tanh tưởi hơn cả bé gái trong phòng khách.
“Chị hai, chúng ta ăn cơm thôi.” Cô bé rất hiểu chuyện, vội lau nước mắt rồi chạy ngay đến chỗ chị gái mình. Sau đó, nó nhìn sang Vãn Thu: “Anh có muốn ăn cùng hay không? Mẹ em nấu ăn ngon lắm!”
Phập!
Có tiếng dao phay chặt xuống mặt thớt vang vọng thật to; người mẹ mà hai chị em này vừa nhắc đến thật sự đang ở trong nhà bếp.
Bằng tốc độ nhanh nhất, Vãn Thu thành thành thật thật ngồi vào bàn, vô cùng nghe lời.
Bầu không khí trên bàn ăn có chút đáng sợ. Bé gái chị hai ôm theo con gấu Dâu Lotso thì không nói câu nào, chỉ cúi thấp đầu, trong khi đứa em gái lại vô cùng hoạt bát, thỉnh thoảng còn dò xét Vãn Thu vài lần.
“Em tên Niếp Niếp, còn chị hai của em tên là Nhàn Nhàn. Bọn em sống ở đây lâu rồi, nhưng bây giờ luôn có đám người xấu muốn đuổi cả nhà của em đi. Họ nói rằng, căn hộ này không thuộc về bọn em.” Niếp Niếp tỏ vẻ hơi tức giận. Cô bé cầm đũa lên, muốn nói chuyện với Vãn Thu: “Đừng nói anh đến đây là để đuổi chúng em đi nhé?”
Lắc nhẹ đầu, Vãn Thu vẫn đảo mắt quan sát Nhàn Nhàn và Niếp Niếp liên tục. Cậu hé miệng, nhưng cuối cùng lại chẳng nói câu nào.
Từ nhà bếp vang lên tiếng xào rau; không khí ngập mùi tanh tưởi dần xen lẫn một mùi hương của rau củ.
Chẳng mấy chốc, rèm bếp được xốc lên; một đĩa bắp cải xào được mang ra.
Bắp cải chua cay giòn được đặt trên một chiếc đĩa trắng tinh, nhưng thứ đang giữ lấy cái đĩa ấy lại là năm ngón tay đã thối rữa nghiêm trọng.
“Em đi bưng đồ ăn.” Niếp Niếp rất tích cực, chạy ngay đến cửa nhà bếp rồi bưng lấy đĩa thức ăn, dọn lên bàn cơm.
Người “mẹ” bận rộn trong nhà bếp kia không hề bước ra ngoài. Rèm buông xuống, năm ngón tay ấy biến mất vào bóng tối.
Sau khi đun nóng dầu trong nồi, dường như “mẹ” đã bắt đầu nấu món thứ hai. Không lâu sau, có mùi thơm của thịt phiêu tán giữa không khí. Lần này là một món mặn.
Từ khi trông thấy năm ngón tay thối rữa kia thò ra từ trong nhà bếp, mí mắt của Vãn Thu đã nhảy dựng lên.
Kinh dị đã biến thành sự thật. Mẹ của hai cô bé kia đã chết rồi, nhưng vì để không bị đuổi ra khỏi chung cư, linh hồn bà vẫn bám vào xác chết đang thối rữa, sau đó cứ thế mà nấu nướng, giặt quần áo, tết tóc cho con mình.
Bé gái út Niếp Niếp vẫn chưa hiểu được tử vong là gì, thế nên vẫn nghĩ mẹ vẫn là mẹ trước kia; cô con gái lớn Nhàn Nhàn thầm biết rõ mọi thứ, nhưng cô không muốn rời đi vì mẹ vẫn chính là mẹ.
Món thứ hai sắp được nấu xong, mà Vãn Thu lúc này cũng rất căng thẳng, vì trong đôi mắt của cậu đang liên tục loé lên những bóng dáng hư ảo.
Bắt đầu từ món ăn thứ ba, lớp áo ngoài ôn hoà sẽ bị xé bỏ và cạm bẫy tử vong sẽ bao phủ khắp nơi.
Vãn Thu trông thấy bản thân sẽ phải chết bởi nhiều cách khác nhau. Sau khi cô gái lớn dọn món thứ hai xong thì sẽ đến lượt cậu ấy. Nhưng nếu đi nhận đồ ăn, Vãn Thu sẽ bị “mẹ” kéo vào nhà bếp rồi giết chết, lấy xác của cậu để nấu món thứ ba. Nhưng nếu cậu không đi bưng thức ăn thì cũng chết dưới tay hai chị em gái này. Về trường hợp bản thân bỏ chạy, “mẹ” sẽ lao ra khỏi nhà bếp, đuổi giết cậu. Mà nếu không chạy, Vãn Thu cũng sẽ vĩnh viễn dừng chân tại căn hộ này.
Một giọt nước mắt đẫm máu chảy ra từ khoé mắt, Vãn Thu ôm đầu, không dám nhìn vào nhà bếp.
Mùi thơm của thịt trở nên đậm đà hơn. Một đĩa thịt đỏ tươi nhanh chóng được đưa ra, vẫn là đến từ năm ngón tay thối rữa.
Hai bé gái vừa ngửi thấy mùi thịt thì hưng phấn hẳn. Cô con gái lớn đang định tiến tới thì Vãn Thu dường như đột ngột đưa ra một quyết nào đó.
Cậu ra nhanh chân hơn bé gái chị hai, lảo đảo run rẩy mà tiến gần đến nhà bếp.
Khi bưng đĩa thịt bằng cả hai tay, lòng dũng cảm của Vãn Thu đã hoàn toàn cạn kiệt. Mặt nhuốm đầy huyết lệ, hai chân như nhũn ra, cậu ngồi phệt xuống đất.
“Đừng có khinh thường tôi... Mẹ, mẹ của con đâu rồi...”
Vô số bi thảm từ quá khứ hiện lên trong đầu, Vãn Thu sợ hãi điếng người, nhưng người duy nhất sẵn lòng giúp đỡ cậu ấy cũng đã biến mất.
Đầu óc cậu ấy vào thời điểm này dường như trống rỗng hẳn đi, mà cơ thể cũng bị mất tự chủ. Vãn Thu sợ, cực kỳ sợ hãi, cứ có cảm giác như mình sắp sửa phải chết vậy.
Nhưng khi Vãn Thu vừa nói xong, âm thanh nấu nướng trong nhà bếp cũng ngừng lại. Cô con gái lớn Nhàn Nhàn chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt hơi kỳ quái, mà cô con gái nhỏ cũng nhảy khỏi ghế, tiến đến bên cạnh Vãn Thu.
Đang khóc to vì quá sợ hãi, Vãn Thu cảm thấy có ai đó đang đi về phía mình, thế là càng co rúc người lại.
Bé gái nhỏ với bím tóc đáng yêu duỗi tay ra, thấy Vãn Thu không phản ứng gì thì quay sang thì thầm gì đó với khu vực bên trong nhà bếp.
Năm ngón tay thối rữa thò ra, bức rèm bếp khẽ lay động. Tiếp theo, một khuôn mặt bị mái tóc đen che kín hoàn toàn lập tức xuất hiện.
Mùi hôi thối tràn ngập cả căn phòng, Vãn Thu trông thấy một con mắt đỏ ngầu từ khe hở của mái tóc đen.
“Mẹ?”
Một tiếng gầm gừ trầm thấp vọng lên giữa bóng tối ngột ngạt. Cánh tay còn lại đang cầm một con dao làm bếp khổng lồ của quỷ mẹ chậm rãi giơ lên; con mắt của bà đã hoàn toàn biến thành một hòn máu tươi.
Tim của Vãn Thu đập thình thịch; cậu nhắm chặt mắt lại, nhưng chờ một hồi lâu mà bản thân cũng chẳng thấy đau đớn gì.
Chậm rãi mở mắt ra, Vãn Thu trông thấy năm ngón tay của “mẹ” đang nhẹ nhàng xoa đầu mình.
“Anh không thể giành mẹ với bọn em, nhưng nếu cảm thấy đau khổ gì, anh có thể nói cho bọn em biết.” Bé gái mở lời bằng một giọng điệu rất trưởng thành.
Ngồi lại bàn ăn, Vãn Thu vẫn có một loại cảm giác rất ảo. Đôi mắt của cậu ấy có thể trông thấy tử vong, nhưng ngoại trừ tử vong ra thì còn gì dính líu đến cậu ấy nữa đâu.
Đích thân quỷ mẹ bưng món ăn dọn ra bàn. Nhìn ba mẹ con bắt đầu ăn cơm, Vãn Thu lại không nhấc đũa, vì cứ cảm giác như mình đã lừa dối quỷ mẹ vậy.
“Thật ra, con từ bên ngoài vào đây.” Vãn Thu không hề nói dối, thế là kể lại cho quỷ mẹ và hai cô con gái nghe về tất cả những trải nghiệm của chính bản thân mình.
Trong suốt cuộc đời bất hạnh của Vãn Thu, đây là lần đầu tiên mà cậu được trải nghiệm cảm giác như về đến nhà. Thậm chí, cậu còn có ảo giác tựa như đang xem quỷ mẹ chính là thân nhân thực sự của mình vậy.
Có lẽ vì đã chịu phải quá nhiều điều ‘ác’, nên khi gặp chút ít điều ‘thiện’, Vãn Thu đều cố gắng bằng mọi giá để tóm lấy ngay.
Sau khi biết bạn bè của Vãn Thu bị mất tích trong tòa chung cư này, cô con gái nhỏ nhiệt tình nói ngay: “Chúng ta đi tìm bà tám thôi; bà ấy biết hết mọi chuyện đấy!”
“Cẩn thận gã quản lý chung cư bắt em đi bây giờ.”
Cô chị hai trừng mắt với em gái một cái, còn cô em gái thì ấm ức cãi lại: “Hay chúng ta bắt luôn gã quản lý ấy đi! Chung cư của chúng ta nhiều người như vậy, tại sao phải sợ gã chứ?”
“Quản lý chung cư đại diện cho Tiên máu thịt. Con nhóc nhà em, đừng có mê sảng nữa” Cô chị bắt đầu răn dạy cô em.
“Ban nãy, anh từng thấy bộ mặt thật của gã quản lý chung cư kia.” Vãn Thu yếu ớt lên tiếng: “Gã quản lý chung cư mà mọi người đều sợ hãi dường như chỉ là một con chuột mà thôi. Nó đã lén lút ăn thứ gì đó, thế nên trên người mới có hơi thở kinh khủng đến vậy.”
Từ sâu trong đáy lòng, Vãn Thu không tin vào quỷ thần. Vì mỗi lần bị bắt nạt, cậu ấy đã liên tục cầu nguyện nhưng chẳng có quỷ thần nào đến giúp đỡ cả.
Trong mắt cậu ấy, thế giới này thật khốn nạn. Cho dù có thần linh, vậy cũng không phải là thần linh của cậu.