Mưa vẫn rơi như trút nước. Cao Mệnh cũng không quá sợ hãi, nhưng nội tâm có chút phức tạp.
Trời đã sáng, và sau khi tra thông tin trên Internet thì Cao Mệnh phát hiện ra rằng, cơn mưa lớn này đã gây ra lũ quét và làm tắc nghẽn giao thông. Hiện tại, chẳng phương tiện nào có thể tiếp cận được đường hầm ở ngã ba Hàm Giang, Tân Hỗ và Hãn Hải cả.
“Hy vọng đường hầm kia không bị lũ quét phá hỏng.”
Tạm thời, không thể nào hiểu nổi lý do vì sao trò chơi lại trở thành hiện thực. Cao Mệnh chỉ có thể chấp nhận sự thật hoang đường này: “Chẳng biết bây giờ mà đi xoá sạch mấy trò chơi kia thì có quá muộn hay không nhỉ? Xem ra, mình phải đến studio game Ánh Đèn Đêm một chuyến rồi.”
Khi còn làm việc bán thời gian với vai trò là nhà thiết kế chế tác trò chơi, hắn từng hợp tác với studio game Ánh Đèn Đêm nhiều lần, cung cấp cho họ một số lượng lớn các bản kế hoạch thiết kế trò chơi và lên ý tưởng cho những vụ án mạng kịch tính. Hiện tại, hắn muốn xóa sạch tất cả các bản kế hoạch trò chơi mà bản thân từng thiết kế, từ đó nhằm kiểm tra thử xem có thể xoay chuyển được tình hình hay không?
Xử lý xong một bữa sáng đơn giản, Cao Mệnh cất tấm di ảnh vào ba lô, mặc áo mưa vào rồi lên đường. Hắn là một người có tính thực thi rất mạnh.
Cơn mưa lớn gột rửa cả thành phố; mây đen bao trùm mọi thứ. Cao Mệnh đón ta-xi đi đến khu phía Bắc nội thành của Hãn Hải.
Trên thực tế, nếu theo kế hoạch ban đầu thì sau khi từ bỏ công việc tư vấn tâm lý, hắn sẽ đến studio game Ánh Đèn Đêm để phỏng vấn, kế tiếp là chính thức trở thành một nhà thiết kế trò chơi.
Nguyên nhân mà hắn bước vào ngành này cũng rất đơn giản. Trên thị trường hiện tại không có game kinh dị nào hắn thích cả, thế nên hắn muốn tự mình thiết kế ra.
9:00 sáng, nhờ sự hướng dẫn của cô lao công, Cao Mệnh đã tìm được văn phòng của studio game Ánh Đèn Đêm.
Trực thuộc công ty Motu Technology - một nền tảng trò chơi lớn nhất trong nước - Studio game Ánh Đèn Đêm là một trong rất nhiều hãng phát triển dưới trướng, chuyên về các trò chơi kinh dị và ly kỳ. Tuy nhiên, hãng phát triển này đang trong giai đoạn chuyển đổi hình thức, việc làm ăn cũng không khá khẩm gì.
“Bị bệnh hết rồi à? Các anh, các chị bị bệnh hết rồi sao?”
Qua một lớp cửa kính, Cao Mệnh vẫn có thể nghe thấy tiếng quát tháo bên trong văn phòng. Hắn bèn dõi mắt nhìn vào đằng sau cánh cửa.
Có một số nhân viên đang ngồi tại nơi làm việc, màn hình lớn trước mặt bọn họ đang chiếu những hình ảnh liên quan đến một trò chơi nào đó - nhân vật nam chính trong bộ trang phục phổ thông đang ngồi cùng người vợ quá cố của anh ta trong một ngôi nhà bị ma ám. Cả hai ngồi chơi trò gọi hồn trong lúc rãnh rồi, còn lặng lẽ nhìn xem video quay lén cảnh mình tử vong.
“Cái mà khách hàng yêu cầu chính là một trò chơi tương tác yêu đương mới mẻ! Và các anh, các chị mất gần 2 tuần lễ để làm ra cái thứ này đấy à?” Quản lý Cẩu, người phụ trách chính của studio Ánh Đèn Đêm hầm hè đứng cạnh bàn. Vì quá tức giận, bụng của gã phình lên xẹp xuống liên tục, mà cả bộ tóc giả trên đầu cũng suýt tuột ra.
“Chẳng phải anh muốn khác biệt với những trò chơi tình ái khác trên thị trường à?” Văn phòng không lớn lắm, Ngụy Đại Hữu đang ngồi sẵn ngay cửa, nom như sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào. Anh ta là người trù hoạch và đồng thời cũng là lập trình viên tại studio Ánh Đèn Đêm, một thanh niên nghiện gym ở mức độ nặng. Vài năm trước, vì bị lãnh đạo thúc ép đến bước đường cùng và không còn cách nào khác, anh ta bèn lên mạng tìm kiếm sự trợ giúp online, hy vọng được gợi ý về một trò chơi mới lạ nào đó - và đó cũng là lúc anh ấy gặp Cao Mệnh.
Vốn dĩ, anh ta chỉ muốn hoàn thành xong phần việc của chính mình, có ngờ đâu bản kế hoạch thiết kế trò chơi mà Cao Mệnh đưa cho lại trực tiếp giành được giải thưởng Trò chơi mới Sáng tạo điển hình của năm.
Nguỵ Đại Hữu cũng là một người rất thành thật, thế là lập tức giải thích chuyện này với công ty. Từ đó, Ban tổ chức cuộc thi đã thay đổi tên tác giả, chuyển thành Cao Mệnh. Sự kiện này cũng là bước khởi đầu giúp Cao Mệnh chính thức bước vào ngành sản xuất trò chơi.
“Tôi muốn các anh thiết kế một trò chơi tình ái khác biệt với thị trường hiện tại! Nhưng tôi không yêu cầu các anh quay lại nghề cũ, cho ra một đầu game kinh dị!” Quản lý Cẩu giật lấy bộ tóc giả của mình rồi ném nó lên bàn. Trên đầu gã vẫn còn sót lại một vài lọn tóc ướt đẫm mồ hôi.
“Mọi người đã tăng ca hai tuần rồi. Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.” Hạ Dương đẩy nhẹ gọng kính nơi sống mũi, nheo mắt lại, trên môi vẫn giữ một nụ cười, như thể mọi phiền phức trên đời đều không là gì với anh ta cả. Có lẽ chính vì tâm tính tốt như vậy, nên dù đã 37 tuổi nhưng trông anh ta chỉ mới với đôi mươi. Anh ta là nhân viên phụ trách mỹ thuật của studio, đã từng đoạt các giải thưởng tạo hình nghệ thuật quốc tế. Phong cách hội hoạ của anh ấy rất điên cuồng và kỳ quái, khiến người bình thường khó mà hiểu được.
“Cố con mẹ nó gắng!” Quản lý Cẩu vỗ mạnh xuống bàn: “Khách hàng đã ít rồi, giờ các anh còn muốn đuổi tận giết tuyệt à?”
“Sáng tạo cái mới, tương tác mạnh mẽ lẫn nhau, dần dần thân thiết, yêu đương ngọt ngào, đến chết cũng không thay đổi. Trên thực tế, tôi đã thiết kế trò chơi ấy đúng chính xác theo yêu cầu của anh mà.” Nguỵ Đại Hữu chìa ra tin nhắn mà quản lý Cẩu từng gửi cho anh ta.
“Muốn ngọt ngào thì xuống địa ngục mà trải nghiệm dịch vụ massage đi!” Quản lý Cẩu liếc nhìn đám nhân viên trong văn phòng, vươn tay ôm lấy phần tóc còn sót lại trên đầu mình: “Tổng công ty của chúng ta có tổng cộng 41 studio game, mà chúng ta đang xếp hạng 41 đấy, không có chỗ để mà xuống nữa đâu. Nếu cứ tiếp tục flop, chúng ta chắc chắn sẽ bị giải thể, bị đá ra khỏi Motu Technology ngay!”
Không giống những nhân viên khác trong phòng làm việc này, quản lý Cẩu chính xác là người của tổng công ty Motu Technology điều động đến đây. Nghe đồn rằng, đó là do anh ta đã gây xích mích với ai đó, thế nên bị ép buộc phải làm lại từ đầu.
Tuy là một gã đầu trọc, bụng đầy mỡ, nhưng anh ấy lại là kẻ nhiệt huyết nhất trong studio này. Anh ta cực kỳ không cam tâm, rất muốn chứng tỏ bản thân một lần nữa.
“Ba ngày! Tôi cho các anh thêm 3 ngày. Dù thế nào đi nữa, các anh cũng phải nghĩ ra một trò chơi yêu đương bình bình thường thường cho tôi!” Quản lý Cẩu nhặt lấy bộ tóc giả, thở phì phò cầm lấy chiếc cốc giữ nhiệt cực lớn chứa đầy việt quất lên rồi giẫm mạnh đôi chân mập mạp bước ra ngoài. Ngay thời điểm này, anh ta tình cờ chạm mặt với Cao Mệnh đang đứng ngay cửa.
Vừa thấy Cao Mệnh, mí mắt của quản lý Cẩu chợt giật nhẹ. Anh ấy đã làm việc với Cao Mệnh nhiều lần, thế nên vẫn luôn biết rõ phong cách thiết kế và triết lý của Cao Mệnh.
Anh ta vẫn còn nhớ lần đầu tiên khi nhìn thấy bản thiết kế của Cao Mệnh. Trong phần giới thiệu vắn tắt 3000 chữ, có 17 chi tiết liên quan đến máu tanh và kinh dị - mà đây cũng là phần khiến ai nấy đọc vào đều phải cảm thấy rung động thật sâu.
“Cao Mệnh, chào cậu... Hôm trước phỏng vấn nhưng cậu lại không đến, thế nên chúng tôi tuyển người mới rồi.” Quản lý Cẩu không dám nhìn thẳng vào mắt của hắn: “Một lát nữa, cô ấy sẽ đến đây làm việc.”
Trước đây, studio này từng làm về dòng game kinh dị. Thuở đó, quản lý Cẩu và Cao Mệnh hợp tác nhau vô cùng vui vẻ. Tuy nhiên, hiện tại thì bọn họ đang định từ bỏ thể loại kinh dị này, thế nên sự xuất hiện của Cao Mệnh khiến bầu không khí dần lúng túng.
“Tôi không đến để phỏng vấn.” Vừa liếc sơ, Cao Mệnh đã nhìn thấu nỗi lo lắng của quản lý Cẩu. Hắn là một người tốt bụng, không thích gây phiền phức cho người khác, thế nên bèn chủ động mở lời: “Tôi gặp phải một số chuyện khó mà giải thích bằng lời được, thế nên đành phải đến thu hồi và tiêu huỷ tất cả những bản thiết kế trò chơi mà tôi từng cung cấp cho các anh.”
“Tiêu hủy à? Nếu có thể thực thi hết mọi phương án kia, vậy đó chính là tác phẩm kinh điển nha!” Nguỵ Đại Hữu đứng dậy khỏi bàn làm, bước tới trước mặt Cao Mệnh: “Anh bị thứ gì kích thích mà đi đến quyết định này?”
“Ừ! Mà sau này, có lẽ là tôi cũng sẽ không làm game kinh dị nữa.” Cao Mệnh vỗ vai Ngụy Đại Hữu: “Bên cạnh đó, tôi muốn khuyên anh một câu. Trong khoảng vài ngày này, cố gắng đừng ra khỏi nhà vào ban đêm.”
Sau khi nghe Cao Mệnh bảo là không làm game kinh dị nữa, quản lý Cẩu bèn nhiệt tình trở lại ngay: “Nhóc Cao, nghe Đại Hữu nói cậu đã từ chức bên nhà giam rồi à? Hay cậu đến chỗ tôi làm việc nhé? Chúng tôi rất trân trọng năng lực của cậu, về cơ bản là không cần phỏng vấn gì đâu.”
“À, không cần đâu.”
Cao Mệnh vui vẻ tán gẫu đôi ba câu với mọi người. Cuối cùng, hắn thuyết phục được Nguỵ Đại Hữu mở ngăn kéo lưu trữ giấy tờ ra, cuối cùng cũng đã tìm lại được tất cả những bản thảo kế hoạch game mà bản thân đã cung cấp cho công ty trong suốt mấy năm nay.
Chế tác game cần một chu kỳ khá dài và vốn đầu tư ban đầu là rất lớn. Có rất nhiều ý tưởng thiết kế trò chơi đã bị tạm thời đưa vào kho lưu trữ, chỉ vì không tìm được nhà đầu tư.
Trên thực tế, nếu studio Ánh Đèn Đêm không định tái cơ cấu và từ bỏ dòng game kinh dị, Cao Mệnh ắt hẳn sẽ không thể lấy lại những bản thảo này một cách dễ dàng.
Sau khi kiên nhẫn phân loại lại phần tâm huyết của mình trong nhiều năm nay, Cao Mệnh tự phân chia các trò chơi do mình thiết kế thành 5 cấp độ tương đối, tùy theo mức độ nguy hiểm của chúng: Tội phạm, Tin đồn, Điềm xấu, Bóng quỷ và Kinh dị.
Cấp độ Tội phạm là kiểu trò chơi được chuyển thể từ các vụ án có thật. Mối nguy hiểm trong mức độ này hoàn toàn đến từ con người, tập trung vào việc lý luận và thu thập bằng chứng, phù hợp với logic thực tế.
Mức Tin đồn cũng dựa trên những vụ án mạng, xen lẫn vào đó là một số câu chuyện kỳ quái và đáng sợ hơn. Tuy nhiên, hầu hết những câu chuyện đó đều là sai sự thật và mối nguy hiểm thực sự vẫn là con người.
Về đẳng cấp Điềm xấu thì khác hẳn. Những hiện tượng kinh khủng bắt đầu biểu hiện ra qua các dấu hiệu ban đầu, ví dụ như thế giới quan sụp đổ và nguồn gốc của những mối nguy hiểm trong trò chơi sẽ xuất phát từ đủ các thể loại nguyền rủa và quái dị.
Cấp độ nguy hiểm thứ tư là Bóng quỷ. Ở trò chơi thuộc mức độ này, quỷ sẽ thực sự xuất hiện.
Cấp độ thứ năm chính là Kinh dị, nghĩa là sẽ có một phạm vi nhất định đều không an toàn. Quy tắc bị thay đổi, mọi thứ đều có thể là ma quỷ. Chẳng những thế, Kinh dị sẽ tiếp tục mở rộng và khuếch trương, ảnh hưởng đến càng nhiều người hơn.
Kỳ thực, còn có tầng nguy hiểm thứ 6 - chính là cấp độ Kinh dị mất kiểm soát! Kiểu trò chơi hoàn toàn tuyệt vọng như này Cao Mệnh cũng đã từng thiết kế. Do đó, mục đích thực sự của Cao Mệnh trong chuyến viếng thăm lần này chính là để huỷ diệt đi mấy trò game tuyệt vọng cùng cực kia, không muốn chúng biến thành hiện thực.
“36 trò Tội phạm, 25 trò ở mức Tin đồn, 5 đầu game ở cấp độ Điềm xấu, 25 tác phẩm dành cho Bóng quỷ, 31 trò dành cho game thủ thích Kinh dị và 4 trò chơi ở cảnh giới Kinh Dị mất kiểm soát... Những năm qua, mình đúng là chăm chỉ thật đấy!”