"Cao Mệnh? Sở trưởng Trần nói ba ngày sau cậu mới tới, sao bây giờ đã tới rồi?" Nữ điều tra viên duy nhất trong bốn người bắt tay với Cao Mệnh: "Tôi là tổ phó tổ điều tra —— Bạch Kiều. Ba người bọn họ đều là người mới, chưa từng trải qua sự kiện bất thường.”
"Chị định dẫn ba người mới vào tham gia sự kiện bất thường ư?" Trong ấn tượng của Cao Mệnh, những sự kiện bất thường đều vô cùng đáng sợ, tỷ lệ sống sót của người bình thường cực kì thấp.
"Theo lời kể của những người sống sót, sự kiện bất thường này không xuất hiện con quỷ cụ thể nào, chỉ có chút dấu hiệu quỷ dị, sơ bộ xác định là sự kiện bất thường cấp 1, vốn rất phù hợp đối với người mới." Bạch Kiều mở vòng đen và phát một đoạn video: "Tối hôm qua có người báo cảnh sát, nói rằng tầng bốn của tòa nhà số 4 phố Dân Lung có đứa bé đang khóc, cảnh sát kiểm tra toàn bộ tầng đó cũng không tìm thấy đứa bé nào. Sau đó, người già trong tòa nhà cho biết, trước đây có một gia đình ba người sống ở tầng bốn. Người đàn ông có khuynh hướng bạo lực rất nghiêm trọng, còn người phụ nữ cũng không phải là người tốt. Khoảng vài ngày trước, sau một trận cãi vã vào buổi tối, hai vợ chồng đột nhiên chuyển đi trong đêm, nhưng đứa trẻ dường như không đi theo bọn họ.”
"Đứa trẻ bị giết rồi sao?" Xem video, Cao Mệnh lập tức nghĩ đến khả năng này.
"Không biết nữa, chúng tôi đã đi tìm đôi vợ chồng kia, nhưng bọn họ mất tích ở khu phố cổ." Bạch Kiều tắt video: "Kể từ khi cặp vợ chồng chuyển đi, trên tầng bốn đã nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ, ban đầu âm thanh rất yếu, sau một thời gian thì dừng lại." Nhưng kể từ đêm qua, tiếng khóc vẫn chưa từng ngưng. Chúng tôi nghi ngờ sự kiện bất thường này đang tiếp tục trở nên nghiêm trọng và phải được điều tra càng sớm càng tốt.”
"Chỉ có tiếng khóc thôi? Không có người bị thương?" Cao Mệnh đã làm ra rất nhiều trò chơi liên quan đến tiếng khóc, dựa vào thông tin hiện tại có được, chưa đủ để xác định là trò chơi nào đã biến thành hiện thực.
"Tạm thời chưa có ai bị thương." Bạch Kiều nhìn thoáng qua đồng hồ: "Những điều tra viên khác đang tới đây rồi, chúng ta sẽ đợi đến khi bình minh mới tiến vào bên trong tòa nhà.”
Cơn mưa lớn kéo dài mấy ngày cuối cùng cũng bắt đầu yếu đi, nhưng mây u ám bao trùm thành phố vẫn chưa tan.
Khi vẫn còn hơn 40 phút trước bình minh, một chiếc xe tải màu đen dừng lại giữa đường Dân Lung. Tài xế đội mũ lưỡi trai, thân thể cường tráng, vòng đen trên cổ tay siết thẳng vào da thịt.
"Chị Bạch, chào buổi sáng." Người tài xế vạm vỡ vỗ nhẹ vào xe, cửa sau mở ra, bốn điều tra viên mang theo các loại thiết bị bước ra ngoài.
Hai người trẻ tuổi nhất trong số đó ngay cả vòng đen cũng không có, dường như bọn họ vừa mới được chọn vào Cục Điều tra.
"Cất đồ vào ba lô, tối nay chúng ta cần kiểm tra bảy món đồ trong sự kiện bất thường..." Mới nói được một nửa thì bỗng nhiên tài xế nhìn thấy Cao Mệnh: "Người anh em này có vẻ hơi xa lạ.”
"Cậu ấy là người mới được lão Tần tiến cử, đã trải qua sự kiện bất thường cấp 3." Kiểm kê lại số người, Bạch Kiều giơ cánh tay đeo vòng đen của mình lên: "Về mức độ nguy hiểm của sự kiện bất thường, tôi không cần phải nói thêm nữa, các cậu đã được huấn luyện toàn diện và có hệ thống ở trong Cục Điều tra rồi. Hành động lần này tôi hy vọng các cậu có thể tràn đầy năng lượng và tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc.”
“Rõ!” Ba người mới do Bạch Kiều dẫn đầu cùng bốn người mới vừa xuống xe đồng thanh trả lời. Trong mắt bọn họ không có sợ hãi, chỉ có căng thẳng và một chút tò mò.
“Xuất phát!”
Tính cả Cao Mệnh, có tổng cộng 10 thành viên của Cục Điều tra tiến vào tòa nhà số 4. Nhưng trong số đó, chỉ có Cao Mệnh, Bạch Kiều và người tài xế vạm vỡ là đã trải qua sự kiện bất thường.
Cục Điều tra đang thiếu nhân lực trầm trọng, cho nên khi các thành viên cũ gặp phải sự kiện bất thường có hệ số nguy hiểm không cao, sẽ đưa thành viên mới vào, để cho bọn họ làm quen với "kẻ thù" của mình. Hành động đêm nay, thực chất là một buổi huấn luyện đặc biệt dành cho người mới.
Hành lang chật hẹp chất đống các loại rác thải sinh hoạt, trên bậc thềm để lại từng dấu giày, bức tường hành lang được bao phủ bởi đủ các loại hình vẽ graffiti.
Các điều tra viên thận trọng tiếp cận tầng bốn, nhưng Cao Mệnh lại bật đèn pin và nhìn những bức tranh trên tường.
Những bức tranh graffiti được vẽ trên bức tường nứt nẻ dường như là một câu chuyện hoàn chỉnh, bao gồm ba hình người nhỏ được vẽ bằng bút chì màu đen.
Mạnh mẽ nhất và bạo lực nhất dường như đại diện cho người cha, người nhỏ có mài tóc dài tượng trưng cho người mẹ, cơ thể mảnh khảnh nhất chắc chắn là đứa trẻ.
Bức vẽ graffiti trông giống như những phác họa ngẫu nhiên của một đứa trẻ, nhưng nếu nhìn kỹ hơn, có thể phát hiện ra một số vấn đề.
Người nhỏ tượng trưng cho cha và mẹ không ngừng đánh nhau, mỗi lần bọn họ đánh nhau, phía sau hai người sẽ xuất hiện rất nhiều người tí hon được vẽ bằng bút chì màu đỏ.
Những hình người tí hon màu đỏ kia hội tụ xung quanh đứa trẻ, từ từ xếp chồng chất lên nhau biến dạng.
Thời gian trôi qua, những người tí hon màu đỏ bắt đầu làm ra những hành động kinh khủng hơn, vặt đầu ra, tháo cánh tay xuống. Mặc dù bò ra khỏi cha mẹ, nhưng dường như chúng không quan tâm đến cảm xúc của đứa bé, chứ đừng nói đến việc đồng hành cùng với nó.
Những cuộc cãi vã, ẩu đả vẫn tiếp tục diễn ra, những hình người tí hon màu đỏ ngày càng đáng sợ hơn, chúng xuất hiện đột ngột khi đứa bé đang tập trung vào việc khác.
Ở góc tầng hai có một bức vẽ graffiti, đứa bé đang làm bài tập, một đám người tí hon màu đỏ đột nhiên bò ra từ dưới gầm bàn, giật tóc và siết cổ nó, khiến nó không thể học được.
Ngoài ra trên tầng ba còn có một bức graffiti, đứa bé đang ngủ trên giường, bỗng có những hình người tí hon màu đỏ từ dưới chăn và gầm giường bò ra, chúng mở mắt của đứa bé, khiến nó không thể ngủ được.
Đứa bé sợ đến mức khi ngủ dù có nóng đến đâu cũng phải đắp chăn kín mít, khi tắm dù dầu gội có chảy vào mắt, nó cũng không dám nhắm mắt.
Nhìn thấy đứa bé hèn nhát và khác thường, cha mẹ của nó dường như càng tức giận hơn, đánh nhau cũng làm ảnh hưởng đến nó.
"Cảnh sát không tìm thấy đứa bé trong tòa nhà, có phải nó bị mắc kẹt trong thế giới bóng tối đó không?"
Đi lên tầng bốn, dưới sự hướng dẫn của Bạch Kiều và tài xế, những điều tra viên rất thành thạo sắp xếp các loại thiết bị.
"Tầng bốn tổng cộng có sáu hộ gia đình, nhưng đều đã chuyển đi rồi. Mọi người chia cặp vào trong nhà điều tra, dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng rời khỏi tầm mắt của nhau."
Điều tra viên lấy ra chiếc chìa khóa do cảnh sát cung cấp, lần lượt mở từng cánh cửa. Khi chìa khóa chạm vào phòng 405, đèn đỏ trên cổ tay mọi người đột nhiên sáng lên, thông tin liên lạc bị gián đoạn.
Cũng trong chớp mắt, Cao Mệnh nhìn thấy một cái bóng lớn tràn ra từ khe cửa phòng 405, bao trùm tòa nhà số 4.
Cảm giác lạnh thấu xương, Cao Mệnh hít một hơi thật sâu, trò chơi ẩn trong tòa nhà số 4 phố Dân Lung đã được kích hoạt.
Nhìn lướt qua xuống tầng dưới, Cao Mệnh nhận được một tin tức tồi tệ hơn, phạm vi bóng tối bao phủ cũng lớn như của Triệu Hỉ. Tương tự như lần trước gặp phải, đây hoàn toàn không phải là sự kiện bất thường cấp 1, mà có thể là sự kiện bất thường cấp 3 quỷ dị.
"Còn 20 phút nữa mới đến bình minh." Bạch Kiều lại giơ tay lên: "Bây giờ chúng ta đã thật sự bước vào sự kiện bất thường rồi. Bất kỳ một thông tin nào mà các cậu phát hiện ở đây đều có thể giúp ích rất nhiều cho những người sau này. Bất kỳ một quy luật nào mà các cậu tổng kết ra đều sẽ được ghi vào hồ sơ của Tổng cục. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết cho tất cả những điều này là phải sống sót để mang thông tin ra ngoài.”
Người tài xế vạm vỡ cũng đứng thẳng người: "Đèn tín hiệu màu đỏ ở vòng đen sáng lên có nghĩa là thông tin liên lạc đã hoàn toàn bị gián đoạn. Mọi người đừng tin vào thời gian mà mình nhìn thấy trong tòa nhà, chỉ khi đèn đỏ trên vòng đen tắt và đèn vàng sáng lên, mới xem như thực sự được giải thoát.”
"20 phút rất ngắn, nhưng cũng có thể rất dài." Trên mặt Bạch Kiều không còn một ý cười nào nữa, ánh mắt của cô quét qua tất cả những người có mặt: "Điều tra sự kiện bất thường bắt đầu! Tôi hy vọng tất cả chúng ta có thể thoát khỏi bóng tối một cách an toàn!”