Năm ngón tay chậm rãi thả lỏng, Cao Mệnh nhét bức ảnh đen trắng của tổ làm việc số 01 trong studio game Độc Giác vào túi, trông hắn không có gì quá khác biệt so với trước đó, nhưng từ sâu trong mắt lại ẩn chứa một số cảm xúc đặc biệt.
“Sau khi thảm họa thực sự bùng phát, những chuyện còn tàn khốc hơn thế này gấp trăm lần cũng đều có khả năng xảy ra.” Tuyên Văn dõi mắt tiễn đbóng đen đang mờ dần: “Em còn tưởng anh làm việc trong nhà tù dành cho trọng phạm, sớm đã quen với những việc này rồi.”
“Chúng ta trở về studio game Ánh Đèn Đêm.” Cao Mệnh ngắt lời Tuyên Văn: “Địa điểm chạy trốn của trò chơi tử vong này chỉ có 4 tầng. Ba tầng bên dưới không có người sống, kẻ sát nhân chắc là đang ẩn náu ở tầng13, hung thủ thậm chí có khả năng là một nhân viên trong Ánh Đèn Đêm.”
“Mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình; nếu để mặc không quản, quỷ cũng sẽ giết người, hơn nữa như vậy số lượng quỷ cũng sẽ càng ngày càng nhiều, nói không chừng cuối cùng mọi người đều phải chết.” Tuyên Văn xòe hai tay ra: “Người đó đã đưa ra lựa chọn của mình, mà trùng hợp anh ta cũng có sức mạnh để thực hiện lựa chọn của mình.”
“Quỷ còn chưa ra tay, mà tên đó đã giết 7 người.”
“Nhưng anh ta cũng đã cứu được những người khác.”
Ánh đèn trong hành lang lóe lên vài lần; sau khi bóng tối tan đi, ánh sáng trong tòa nhà trở lại bình thường, chứng tỏ trò chơi đã hoàn toàn kết thúc.
Đây là trò chơi thứ ba mà Cao Mệnh trải qua, cũng là trò chơi có ảnh hưởng lớn nhất đối với hắn.
Trở lại cửa studio game Ánh Đèn Đêm, Cao Mệnh nhìn vào trong văn phòng, thấy mọi người đã bắt đầu làm việc chăm chỉ.
“Bắt lấy.” Trương Vọng ném một chai nước tăng lực cho Cao Mệnh: “Già rồi, nếu như là mấy năm trước, tôi thức trắng đêm cũng không vấn đề gì!”
Mọi người hoàn toàn không có ai để tâm đến đoạn tin nhắn đó, bọn họ cũng không biết rằng mình vừa mới đi ngang qua tử thần. Hay nói cách khác, bọn họ còn chưa biết tử thần đang ngồi ngay bên trong bọn họ.
Cao Mệnh liếc mắt quét qua từng người một trong văn phòng; bọn họ đều cư xử như thường ngày, không thể nhìn ra có gì bất thường.
“Thầy Hạ, vừa rồi anh đi xuống tầng dưới à?”
“Tôi nghe thấy tầng dưới có người kêu cứu, nên tới xem thử, trong lối đi an toàn tối om om, không nhìn thấy gì hết, cho nên tôi đã quay lại.” Hạ Dương đang vẽ hiện trường án mạng mới nhất trên máy tính. Đối với phong cách hội họa của anh ta, người bình thường khó mà có thể hiểu được, vì chúng bao hàm một loại vẻ đẹp điên cuồng hỗn loạn: “Anh biết rồi đấy, tôi nhát gan lắm.”
“Người giao hàng đâu rồi? Không phải tôi đã bảo anh trông cậu ta sao?” Cao Mệnh không nhìn thấy người giao hàng ở ngoài cửa.
“Đèn vừa bật lên, người ta đã gọi cảnh sát, xong bỏ chạy luôn rồi. Tôi nghi ngờ đó chính là trò đùa ác ý của cậu ta.” Hạ Dương dựa lưng vào ghế: “Chúng ta chỉ là làm game kinh dị thôi, không thể nào bởi vì một đoạn tin nhắn mà thực sự trói cậu ấy lại chứ?”
Tiếng mèo kêu vang lên, cửa văn phòng lại bị đẩy ra lần nữa. Ngụy Đại Hữu chửi rủa bước vào văn phòng: “Người phụ trách tòa nhà này thật vô trách nhiệm, ngay cả một người thợ điện trực ban cũng không có.”
“Đại Hữu, anh vừa tới phòng phân phối điện sao?”
“Tôi chỉ còn mỗi chưa đạp đổ cửa thôi! Nếu cầm điện thoại theo thì vừa nãy tôi đã khiếu nại bọn chúng rồi.” Ngụy Đại Hữu quay lại chỗ làm việc của mình, cũng bắt đầu làm việc.
Cao Mệnh đã trò chuyện với tất cả nhân viên của studio game Ánh Đèn Đêm, không một người nào có “vấn đề”.
Sau đó cảnh sát đã đến, yêu cầu tất cả mọi người đều ở yên trong văn phòng, không được ra ngoài. Lúc này mọi người mới nhận ra, trong tòa nhà hình như đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì không ai biết rõ.
Khoảng 1:00 giờ sáng, quản lý Cẩu đến trong tình trạng tóc giả cũng không kịp đội. Bị gọi đến studio, anh ta bị nhốt trong một căn phòng nhỏ và nói chuyện với cảnh sát.
Quản lý Cẩu cảm thấy rất khó hiểu trước những câu hỏi của cảnh sát, cách một cánh cửa vẫn có thể nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của anh ta: “Tôi thực sự không hiểu các anh đang nói gì! Tôi xin được nhắc lại lần nữa, chúng ta chỉ đơn thuần là làm game! Những người dưới quyền tôi đã từng làm ra hành vi mang tính công kích nhất, chính là cầm bàn phím lên chửi rủa.”
“Đây là người lập kế hoạch của chúng tôi Ngụy Đại Hữu, nhìn thì rất mạnh mẽ, nhưng thực ra đến con sâu cũng sợ, nội tâm chính là một thiếu nữ! Người phụ trách thẩm mỹ chính lão Hạ, anh nói xem có kẻ xấu nào trông yếu đuối như anh ấy không? Đến bà cô nhảy quảng trường còn có thể hạ gục anh ấy trong một cú đấm.”
“Cô ấy tên Tuyên Văn, là một cô bé chúng tôi mới tuyển dụng, hiền lành dịu dàng, trông thấy người lạ nói chuyện còn xấu hổ. Nếu như cô ấy có thể khiến bảy người mất tích, thì bây giờ tôi sẽ ăn hết cái bàn này cho các anh xem!”
“Không phải tôi kích động, mà là các anh thật quá khó tin!”
Cảnh sát khu Bắc Thành tiến hành thẩm vấn từng người một. Khoảng 3:00 giờ sáng, Cao Mệnh bị đơn độc gọi lên một phòng trên tầng 10.
Sau khi tắt toàn bộ camera giám sát và máy ghi âm, nhóm cảnh sát này bèn quay người bước ra ngoài, để lại một mình Cao Mệnh.
Đúng nửa giờ trôi qua, cửa phòng mới mở ra lần nữa. Kẻ bước vào bên trong không phải cảnh sát, mà là ba người mặc đồng phục màu đen; trên cổ tay bọn họ đều đeo một thiết bị hình chiếc vòng màu đen.
“Cục Điều tra?”
“Đừng căng thẳng.” Người đàn ông dẫn đầu cao chưa đến 1.6 mét, nhưng khí thế lại vô cùng mạnh mẽ: “Tôi là Sầm Quan, phó Sở trưởng Sở điều tra, phân khu công viên khoa học và công nghệ tương lai, phân Cục Điều tra Bắc Thành Hãn Hải.”
“Anh tìm tôi có chuyện sao?”
“Người này chắc là cậu biết.” Một người đàn ông cao gầy đi theo phía sau Sầm Quan đi tới trước mặt Cao Mệnh, chiếc vòng đen trên cổ tay anh ta trình chiếu ra một đoạn video lên bàn - một vị điều tra viên hủy dung đang nghiêm túc tiến cử Cao Mệnh với Cục Điều tra.
“Tôi và anh ấy đã từng cùng nhau trải qua sự kiện bất thường cấp 3. Anh ấy còn nói với tôi một số chuyện về Cục Điều tra.” Cao Mệnh chống hai tay lên cằm: “Các anh đến bắt tôi sao?”
Người đàn ông cao gầy lắc đầu, sau khi tắt chiếc vòng đen đi, bình tĩnh nói: “Hai tiếng trước anh ấy đã chết rồi.”
“Chết rồi?” Cao Mệnh thậm chí còn chưa biết tên của vị điều tra viên hủy dung kia.
“Anh ấy được điều động đến khu Đông Hãn Hải để thực hiện nhiệm vụ, chết trong một sự kiện bất thường cấp 3.” Người đàn ông cao gầy ngồi trên ghế, ra hiệu cho hai thành viên còn lại của Cục Điều tra cũng ngồi xuống: “Chúng tôi đến đây để hy vọng cậu có thể gia nhập Cục Điều tra.”
Vị điều tra viên đứng cuối cùng đặt chiếc hộp đen đang xách lên bàn, nhập mật khẩu rồi mở nắp ra, bên trong có một chiếc vòng đen dính máu.
“Tần Thiên và tôi đều đến từ Tân Hỗ. Anh ấy là cấp dưới đáng tin cậy nhất của tôi. Anh ấy cũng đã kể cho tôi nghe tất cả những biểu hiện của cậu trong sự kiện bất thường. Bình tĩnh, quyết đoán, dũng cảm, tố chất tâm lý mạnh mẽ, đầu óc phi thường, cậu dường như tồn tại là để giải quyết sự kiện bất thường.” Giọng nói của người đàn ông cao gầy ôn hòa mà đầy uy lực, anh ta sớm đã quen với sinh tử: “Khi Tần Thiên nói với tôi những điều này, cảm xúc của anh ấy cực kì kích động và vui mừng. Kể từ sau khi vợ và con anh ấy chết trong sự kiện bất thường, đây là lần đầu tiên anh ấy cười, anh ấy nói rằng mình đã nhìn thấy hy vọng trên người cậu.”
“Vị điều tra viên đó tên là Tần Thiên...” Sự kiện bất thường là một trò chơi, nhưng nó đã vượt quá phạm vi của trò chơi từ lâu. Bảy nhân viên của studio Độc Giác và các điều tra viên trốn thoát khỏi trò chơi ngày hôm qua, bọn họ đều đã bị chôn vùi trong một thế giới khác.
“Tổng Cục Điều tra Hãn Hải, bên dưới có 19 phân cục, tương ứng với 19 khu của Hãn Hải. Phân cục khu thành cổ chúng tôi lại căn cứ theo ranh giới địa lý và dân số chia nhỏ thành 5 sở điều tra: Lệ Sơn, Kim Loan, Phúc Đỉnh, Phố Khẩu và Đại Trại.” Người đàn ông cao gầy nhìn Cao Mệnh: “Dân số Hãn Hải gấp đôi Tân Hỗ, sau khi sự kiện bất thường xuất hiện, chúng tôi thiếu nhân lực trầm trọng. Điều tra viên mới được tuyển dụng chưa từng trải qua sự kiện bất thường, tỷ lệ tử vong cực kỳ cao, số lượng điều tra viên cũ có thể dẫn dắt bọn họ lại quá ít. Vì vậy, chúng tôi cần tuyển những người bình thường đã trải qua sự kiện bất thường như cậu.”
“Gia nhập Cục Điều tra quả thực là một việc vô cùng nguy hiểm, nhưng nếu như chúng ta không tích cực đối mặt, khi một số thứ nào đó vượt quá tầm kiểm soát, sẽ xảy ra những chuyện khủng khiếp hơn nữa.” Sầm Quan nói: “Không ai có thể trốn thoát, sớm một bước hiểu về thảm họa, có thể là một sự lựa chọn tốt hơn đối với cậu.”
“Tôi sẽ suy nghĩ.” Với sức lực của mình, Cao Mệnh rất khó có thể tìm được những câu chuyện kinh dị đang phát triển trong thành phố, gia nhập Cục Điều tra quả thực là một lựa chọn không tồi.
Nguồn gốc của thảm họa nằm ở ở trên người hắn, nếu như hắn từng bước leo lên trên, trở thành cục trưởng Cục Điều tra Hãn Hải, có lẽ có thể coi là đã điều tra rõ ràng về thảm họa.
“Hầu như không có người bình thường nào có thể tự mình giải quyết sự kiện bất thường cấp 3; sự xuất hiện của cậu đã đáp ứng được tiêu chuẩn tuyển dụng cao nhất của chúng tôi.” Người đàn ông cao gầy khiến mình trông chân thành nhất có thể: “Chúng tôi sẽ không sắp xếp nhiệm vụ bắt buộc cho cậu, cũng sẽ không can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của cậu, cậu có toàn quyền tự chủ.”
“Vậy nếu như tôi muốn rời khỏi Hãn Hải đi đến thành phố khác thì thế nào?” Cao Mệnh muốn đến Tân Hỗ, nhưng mưa lớn chặn đường, hắn tạm thời chưa có cơ hội.
“Sau này có thể sẽ thực hiện việc kiểm soát giao thông, chỉ có người của Cục Điều tra mới có thể tự do đi đến bất cứ nơi nào.” Người đàn ông cao gầy đưa ra lời hứa: “Nếu như cậu đồng ý gia nhập Cục Điều tra, chúng tôi sẽ trao cho cậu quyền hạn rất cao, để cậu tự do thông hành.”
“Kiểm soát giao thông?”
Trong đầu Cao Mệnh đang diễn ra một cuộc đấu tranh tư tưởng khốc liệt, hắn nhìn chằm chằm vào chiếc vòng đen được đặt trong hộp màu đen.
Vết máu loang lổ, chiếc vòng đen dính đầy vết máu kia, giống như là một bánh răng của vận mệnh.