Mục lục
Nhà Thiết Kế Trò Chơi Kinh Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùn đất ở đế giày vẫn còn đọng lại trên sàn nhà, Tề Yêm đóng cửa chống trộm, khóa trái lại.

Đôi tay giấu dưới áo mưa siết chặt móng tay, hơi thở của Tề Yêm trở nên nặng nề. Giới truyền thông gọi anh ta là sát nhân đêm mưa; anh ta rất hài lòng với cách gọi này, rất tàn nhẫn, điên cuồng, lại đầy ám ảnh.

“Mình phải cảm ơn sự cưu mang của hắn như thế nào đây?”

Đôi mắt sắp bị tia máu bao phủ, Tề Yêm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Cao Mệnh. Anh ta chỉ thích săn lùng những người tốt bụng; anh ta chỉ thích nghiền nát những thứ tốt đẹp, rồi giẫm đạp thật mạnh lên chúng.

“Có thể có được tính cách lương thiện như vậy, chứng tỏ hắn nhất định phải có một gia đình vô cùng hạnh phúc. Hắn nhất định được bố mẹ bao bọc rất cẩn thẩn; loại hoa lớn lên trong nhà kính này, hoàn toàn không thể biết con người có thể xấu xa đến mức nào.”

Không cởi mũ áo mưa xuống, mặt mày Tề Yêm dần méo mó. Anh ta đang nghĩ dùng cách gì để tra tấn Cao Mệnh.

“Chắc đói lắm rồi.” Cao Mệnh lấy thức ăn đã thêm nguyên liệu ra, lại rót thêm một cốc nước: “Hôm nay là sinh nhật của tôi, vừa hay nấu rất nhiều đồ ăn, có muốn ăn thử một miếng bánh ga tô không? “

Bánh ga tô trên bàn là do bố quỷ và mẹ quỷ mang tới, Cao Mệnh cảm thấy đồ tốt thì nên chia sẻ.

“Không cần đâu.” Tề Yêm không động vào bất cứ thứ gì trên bàn, có thể là sợ để lại dấu vết: “Trong phòng ngủ hình như có người đang gọi cậu?”

“Bố mẹ tôi cũng ở nhà.” Cao Mệnh nở nụ cười chua xót: “Sức khoẻ của bọn họ không được tốt, chỉ luôn ở trong phòng ngủ, không thể đi lại.”

“Bọn họ cứ gọi cậu liên tục kìa, không cần đi xem sao?” Trong lòng Tề Yêm, Cao Mệnh đã là một người chết rồi: “Hay là cậu đi vào hỏi thăm bọn họ một câu xem sao.”

“Tính cách tôi hơi hướng nội, không dám nói chuyện với bọn họ cho lắm.” Cao Mệnh khẽ thở dài, bước chân tập tễnh đi về phía phòng ngủ: “Bọn họ bị bệnh, triệu chứng có hơi kì lạ, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”

Tề Yêm cũng nghe thấy âm thanh phát ra từ trong phòng ngủ, anh ta đi theo Cao Mệnh tới cửa phòng ngủ. Ánh sáng ở đây bắt đầu vặn vẹo, nhiệt độ thấp hơn nhiều so với phòng khách.

Nắm tay nắm cửa, cùng lúc khi Cao Mệnh mở cửa phòng ngủ ra, thì bản thân cũng lùi lại sau một bước.

Tề Yêm có chút tò mò, nhìn vào bên trong phòng ngủ.

Bóng tối trong phòng ngủ đang mờ dần, một nửa là ánh sáng mờ ảo, một nửa là đêm tối dày đặc.

Ở nơi sáng tối đan xen nhau, có những khuôn mặt đáng sợ khủng khiếp và những cơ thể vặn vẹo quấn vào nhau! Những con quái vật ngụy trang thành bố và mẹ đó lại phát điên lên sau khi nhìn thấy Cao Mệnh, kéo theo nhau, xông về phía cửa phòng ngủ!

Cảnh tượng kinh khủng đến mức vượt ra khỏi nhận thức này khiến Tề Yêm cảm thấy ngạt thở. Anh ta vốn dĩ còn tưởng trong phòng sẽ là hai ông bà già đang nằm bệnh trên giường!

Theo bản năng tránh về phía sau, nhưng vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Cao Mệnh giơ cao chiếc bình hoa nặng nề lên. Anh ta vẫn còn nhớ người đàn ông này vừa nói mình rất hướng nội.

“Bụp!”

Những mảnh sứ bắn tung tóe khắp nơi, hai bên má Tề Yêm bị máu nhuộm đỏ. Anh ta cảm thấy trời đất xoay chuyển, khi cơ thể ngã xuống, người đàn ông “lương thiện” còn vô cùng “chu đáo” đổ một cốc “nước” vào miệng anh ta.

Toàn bộ động tác được hoàn thành một mạch, như thể đã diễn tập rất nhiều lần vậy.

“Rõ ràng là có thể ‘được tê liệt’ bằng thuốc không đau, mà anh cứ muốn chọn tê liệt vật lý.” Cao Mệnh ngồi xổm ở bên cạnh Tề Yêm: “Đừng sợ, một lát là anh sẽ mất tri giác, không còn cảm thấy đau nữa.”

Nghe Cao Mệnh nói xong, trong mắt Tề Yêm càng thêm sợ hãi; anh ta không biết Cao Mệnh sẽ làm gì với mình.

Ánh mắt đảo quanh một vòng, Tề Yêm nhìn đến một phòng đầy các “bố mẹ” đang bị trói lại, rồi nhìn tiếp sang Cao Mệnh đang rất bình tĩnh. Khoảnh khắc đó, nỗi kinh hoàng trong anh đã đạt đến mức giới hạn.

Đây rút cuộc là loại người điên rồ đến mức nào?

Ngụy trang, thao túng, chinh phục, khoái cảm, trả thù, tham lam, trên người hắn có những đặc điểm chung của tất cả những kẻ sát nhân biến thái; lạnh lùng phức tạp, xảo quyệt nguy hiểm, ngay cả phương pháp phạm tội và quá trình phạm tội cũng mang theo đặc tính vặn vẹo vô cùng mãnh liệt!

“Sao có cảm giác như anh đang dùng ánh mắt để chửi tôi vậy?”

Cao Mệnh ấn lưng Tề Yêm xuống, túm lấy tóc anh ta, kéo đầu anh ta lên, để anh ta có thể nhìn thẳng vào phòng ngủ: “Nhân lúc thuốc còn chưa phát huy tác dụng, tôi muốn hỏi anh một câu hỏi, anh có nhìn thấy người trong phòng ngủ không?”

Trong mắt Tề Yêm tràn đầy sợ hãi, anh ta đã không thể đưa ra câu trả lời. Phần đầu truyền đến cơn đau nhức dữ dội, trong lòng chịu chấn động cực lớn, tác dụng của thuốc cũng bắt đầu dần dần xuất hiện.

Anh ta bây giờ như vừa đi qua cầu Nại Hà, đã uống được nửa bát canh Mạnh Bà, bỗng nhiên bị người ta quất mạnh một gậy, đang trong ranh giới giữa sống và chết, giữa quên và chưa quên.

“Từ phản ứng của anh có thể thấy, chắc là nhìn thấy rồi.” Cao Mệnh trói tay chân của Tề Yêm lại: “Điều này chứng tỏ rằng, mình không có vấn đề gì về tinh thần; trò chơi quả nhiên là đã biến thành hiện thực dưới một hình thức đặc biệt nào đó.”

Bóng tối trong phòng ngủ tan đi với tốc độ nhanh hơn, những tên bố quỷ và mẹ quỷ kia đang hú hét hòa vào trong đêm tối. Bọn họ dường như không thuộc về thế giới hiện thực, chỉ là bởi vì một số lý do nào đó, mới chạy ra ngoài khi hai thế giới sắp chồng lên nhau.

Cao Mệnh có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ đang tăng lên, hô hấp cũng trở nên dễ dàng hơn: “Trò chơi của mình hình như biến thành vật trung gian, kết nối hiện thực với nơi mẹ quỷ ở với nhau, sau khi trò chơi qua màn, mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Nhưng nếu như mình cứ để mặc không quản, những quái dị kia liệu có tiếp tục lan truyền ra không? Cho đến khi hoàn toàn hòa quyện vào với hiện thực, không bao giờ tách rời nữa?”

Bốn phần năm không gian trong phòng ngủ đã được ánh sáng bình thường chiếm giữ, sau khi bố quỷ và mẹ quỷ bị nén lại và hợp nhất đến một mức độ nhất định, có một người mẹ quỷ đột nhiên thoát được ra!

Sự chiều chuộng trong mắt bà gần như bệnh hoạn, kéo toàn bộ bóng tối lao về phía Cao Mệnh!

Không kịp trở tay, Cao Mệnh quay người bỏ chạy, nhưng Tề Yêm ở phía sau lại không được may mắn như vậy.

Vào giây phút tan biến cuối cùng, mẹ quỷ kéo Tề Yêm vào trong bóng tối. Một tiếng hét chói tai vang lên, trên người Tề Yêm hình như có thứ gì đó đã bị mẹ quỷ lấy đi.

4:44 sáng, phòng ngủ hoàn toàn trở lại bình thường. Cao Mệnh cầm cây lau nhà đi vào trong phòng, bố quỷ và mẹ quỷ như chưa từng xuất hiện. Bánh ga tô và nến mà bọn họ mang đến cũng đều đã biến mấtl trong phòng chỉ còn lại Tề Yêm đang nằm dưới đất nhìn chằm chằm.

Đôi mắt anh ta đờ đẫn, như thể bị rút mất linh hồn, trông như một người thực vật.

Tại nơi mẹ quỷ biến mất cuối cùng, Cao Mệnh cũng tìm được hai bức ảnh đen trắng vô cùng đáng sợ: “Đây chẳng lẽ là phần thưởng sau khi qua màn trò chơi sao?”

Bức ảnh đã cũ lắm rồi, không biết được làm bằng chất liệu gì, trông có vẻ như được chụp cách đây rất nhiều năm.

Trong đó có một bức là Cao Mệnh đang ngồi ở bàn ăn ăn bánh ga tô, xung quanh hắn là một đám đông chen chúc bố quỷ và mẹ quỷ đang đứng, có cảm giác như một bức ảnh tập thể được miễn cưỡng chụp bởi một người.

Điều đáng chú ý là, chiếc bánh ga tô, đồ gia dụng và rất nhiều bố mẹ trong bức ảnh đều là màu đen trắng, duy chỉ bản thân Cao Mệnh là có màu sắc.

Lật mặt sau của bức ảnh lại, trên đó có mấy dòng chữ rất kì lạ được viết xiêu xiêu vẹo vẹo.

“Gửi con thân yêu của ta: Mười tám tuổi, con đã trưởng thành. Bắt đầu từ hôm nay, con chính là phụ huynh mới rồi, con sẽ sở hữu chìa khóa mở cửa nhà.”

“Nhà của chúng ta nằm giữa tồn tại và không tồn tại, ẩn giấu ở nơi sâu nhất của ác mộng, gần với ranh giới hoang đường nhất của hiện thực. Nó cách con rất xa, nhưng lại kết nối với phần đen tối nhất của mỗi trái tim.”

“Với tư cách là phụ huynh, con có thể lựa chọn cứu mỗi một người nhà, dành cho bọn họ tình yêu thương bình đẳng, cũng có thể coi bọn họ làm công cụ, hoặc thậm chí có thể lựa chọn tra tấn bọn họ bằng những cách biến thái hơn.”

“Con có tự do hoàn toàn, mà chuyện chúng ta cần con làm cũng rất đơn giản. Hãy khiến càng nhiều người chơi game sau khi màn đêm buông xuống. Các loại năng lượng toát ra từ trên người bọn họ, có thể cho một thứ nào đó ăn no theo như lời đồn.”

Dòng chữ phía sau bức ảnh như được viết bởi một đứa trẻ vậy, lộn xộn, còn có vết máu, nhìn rất khó chịu.

“Phụ huynh?”

Cầm bức ảnh đen trắng thứ hai lên, Cao Mệnh khẽ cau mày. Mặt trước của bức ảnh là khuôn mặt sợ hãi tột độ của Tề Yêm, đây hình như là di ảnh của anh ta, mặt sau của bức ảnh cũng tương tự có viết một số chữ quỷ dị.

“Bức ảnh của người nhà: Chỉ những người có chấp niệm sâu nặng với hiện thực, người rơi vào trạng thái hấp hối, người tuyệt vọng muốn chết, người bị mắc kẹt trong ác mộng, người rối loạn tinh thần, người có tội nghiệp sâu nặng mới có thể tìm thấy và bước vào nhà của chúng ta, trở thành người nhà của chúng ta. Chúng ta là trạm dừng gần nhất với cái chết, sự tồn tại của chúng ta mang lại cho bọn họ sự lựa chọn thứ hai ngoài cái chết.”

“Tuy nhiên, đại đa số người đến đây, đều rất hối hận vì đã không trực tiếp lựa chọn cái chết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK