Lạnh lẽo, đáng sợ và ẩm ướt, trong không khí thoang thoảng một mùi hôi thối mờ nhạt; cả căn phòng dường như đã bị bóng tối bao phủ.
Cảm giác ngột ngạt quen thuộc ập đến, Cao Mệnh biết bản thân lại rơi vào nơi mà hai thế giới chồng chéo nhau một lần nữa.
“Phương pháp mà Tuyên Văn cung cấp là chính xác. Làm như vậy, quả nhiên có thể kích hoạt trò chơi kinh dị.”
Tránh đi ánh mắt của thi thể ở tầng dưới, Cao Mệnh quay đầu nhìn lại phòng khách. Bốn ngọn nến nơi góc tường đã tắt ngấm, dường như khung cảnh trong căn phòng này luôn duy trì ngay thời điểm mà người quá cố kia tự sát.
“Tuyên Văn đâu rồi?”
Trong căn phòng cũ nát, chỉ có mỗi Cao Mệnh ở đây. Cô nàng quỷ sát nhân hàng loạt muốn cùng hắn tiến vào trò chơi kia cũng không hề xuất hiện.
“Cô ta đã rời khỏi căn hộ này rồi à? Hay về cơ bản là cô ấy chưa từng bước vào?”
Âm ảnh sền sệt cứ như nước biển đen ngòm tràn vào cơ thể. Cao Mệnh đứng yên tại chỗ, cố khiến mình tỉnh táo lại. Hắn muốn xác định xem, là trò chơi nào của bản thân vừa biến thành thực tại.
“Thi thể xuất hiện ở dưới lầu. Xét về phạm vi ảnh hưởng, trò chơi này rộng hơn rất nhiều nếu so với trò chơi mà mình từng qua cửa trước đó. Ít nhất, đã bao gồm toàn bộ tòa nhà số 2 rồi.
Anh Triệu đã từng tán gẫu với mình rất nhiều lần khi còn sống. Mình cũng định chế tác một mini game để dần xoa dịu cảm xúc cho anh ta. Khi đó, mình từng suy nghĩ đến khá nhiều phương án...”
Tiếng điện thoại di động reo vang, cắt đứt mạch suy nghĩ của Cao Mệnh. Hắn chậm rãi đẩy mở cửa phòng ngủ ra; trên tủ đầu giường, có một chiếc điện thoại di động với nhãn hiệu rẻ tiền.
Vỏ máy màu vàng, cổng sạc có vết bẩn và sợi tóc. Chiếc điện thoại này không khóa màn hình bằng mật khẩu, lúc này cũng vừa có một thông báo mới được pop-up lên.
“Lúc trò chuyện cùng Triệu Hỉ, mình từng nhìn thấy anh ấy dùng chiếc điện thoại này.”
Chạm vào màn hình, Cao Mệnh trông thấy group chat mà Triệu Hỉ đã tham gia, có tên là [Bà con xa không bằng láng giềng gần]. Đây là nhóm chat của các hộ gia đình trong toà nhà số 2, thuộc chung cư Lệ Tỉnh.
Vừa rồi, anh Vương sống ở tầng một đã nhấn @All rồi gửi vào 3 đoạn video.
Anh ấy đứng trên ban công nhà mình, ghi hình lại cảnh thi thể Triệu Hỉ ở cự ly gần.
Nạn nhân tự sát đập đầu xuống đất, hình dạng khuôn mặt hoàn toàn biến đổi; cổ bị gãy và kéo dài ra; tứ chi vặn vẹo; xương cốt vỡ vụn, đâm lòi qua da.
2101 Vương Quý Sinh: “Chính mắt tôi trông thấy thi thể của Triệu Hỉ đã được mang đi! Hiện tại, vì sao thi thể của anh ấy lại quay trở về? Chuyện gì đang xảy ra vậy???”
Group chat bắt đầu bùng nổ hẳn. Một số người cố gắng thử gọi cảnh sát, một số khác muốn ra ngoài để xem xét tình hình, nhưng ngay sau đó tất cả đều yên tĩnh trở lại.
2203 Tiểu Thu: “Anh Vương, 3 đoạn video này của anh có vấn đề! Vị trí của Triệu Hỉ trong clip đầu tiên khác với vị trí trong clip thứ ba! Anh ấy dường như đang... đang di chuyển đấy!”
Bao gồm cả Cao Mệnh, các chủ hộ khác đều xem lại mấy video này một lần nữa. Trong 3 clip khác nhau, đúng thật là vị trí của Triệu Hỉ đã có thay đổi.
2101 Vương Quý Sinh: “Thi thể làm sao có thể di chuyển được? Người đã chết rồi, làm sao di động đây?! Chắc chắn là do góc quay có vấn đề. Để tôi ra ban công xem thử!”
Hộ gia đình ở tầng một kia hiển nhiên đang hoảng sợ. Dường như anh ta định ra ngoài quay phim lại một lần nữa.
Cảm thấy có điều gì đó không ổn, Cao Mệnh bèn cầm theo điện thoại di động chạy ra ban công, nhìn xuống tầng dưới.
Cơn mưa lớn đã cọ rửa sạch vết máu; thi thể ban đầu nằm ngay lối vào hành lang, giờ đã biến mất.
“Anh ta bò vào bên trong tòa nhà rồi à?”
Vương Quý Sinh vừa đi quay video mới, nhưng giờ lại không gửi lên bất cứ một tin nhắn nào, tưởng chừng như đã bị mất tích vậy.
Nhà trọ Lệ Tỉnh là một chung cư cũ điển hình ở khu phố cổ. Toà nhà này nằm ở một vị trí hẻo lánh, có nhiều phòng trống, và toà nhà số 2 này cũng không có quá nhiều người sống trong đó. Bây giờ, Vương Quý Sinh cũng đã mất tích, từ đó đã khiến những hộ gia đình còn lại càng thêm sợ hãi hơn. Những ai vốn dĩ mạnh miệng đòi ra ngoài kiểm tra tình hình, giờ lại co rúm nấp kín trong căn hộ của mình.
2203 Tiểu Thu: “Toang! Làm sao bây giờ? Chẳng thể gọi điện thoại đi đâu được cả. Ngoại trừ group chat này, tôi đã không thể nào nhắn tin cho những nhóm khác! Tại sao lại thế này?”
2304 Lý Lệ: “Chẳng lẽ là vì Triệu Hỉ cũng là thành viên trong group chat này, thế nên nó vẫn còn có thể hoạt động ngay thời điểm hiện tại?”
Lý Lệ chính là em dâu của Triệu Hỉ, sống ở tầng 3 cùng mẹ nuôi Triệu Viện Nguyện của anh ta.
2409 Phương Thư Kỳ: “Mà tại sao thi thể của Triệu Hỉ lại quay về nơi đây? Có phải gia đình của chị làm chuyện gì xấu xa hay không? Tôi thường nghe gia đình nhà anh chị thường xuyên cãi nhau ở tầng trên! Cả gia đình của chị đấy, chỉ chăm chăm hút máu sức lao động của anh ấy, lại còn nghĩ rằng đó là chuyện hiển nhiên. Hiện tại, đây chắc chắn là quả báo tìm đến.”
2304 Lý Lệ: “Mẹ mày, nói cái đéo gì vậy? Anh ấy chết có liên quan đéo gì đến gia đình nhà tao đâu!!!”
2203 Tiểu Thu: “Mọi người đừng cãi nhau nữa! Tôi vừa nghe thấy gì đó nè! Tôi nghe có âm thanh gì đó trong hành lang! Có thứ đang bò lên rồi!”
Vì quá lo lắng và sợ hãi, Tiểu Thu bèn trực tiếp gửi tin nhắn thoại: “Thật sự có thứ gì đó đang bò lên! Nó ở ngay ngoài cửa nhà tôi.”
2409 Phương Thư Kỳ: “Chúng ta bật cuộc gọi video nhóm lên đi mọi người. Ai cũng có thể trông thấy lẫn nhau, càng có thể hiểu rõ tình cảnh toàn diện của nhau hơn, và dĩ nhiên cũng có thể chuẩn bị tâm lý trước.”
Hộ gia đình ở tầng bốn dường như cố ý muốn xác minh điều gì đó. Vừa nói xong, người này lập tức nhấn gọi video cho cả nhóm, bao gồm cả cái tên Triệu Hỉ.
Và khi nhìn thấy cái tên Triệu Hỉ bấm 'nhận cuộc gọi video', ai nấy đều phải hít sâu một hơi đầy căng thẳng. Nhưng cũng ngay sau đó, mọi người đã nhìn thấy Cao Mệnh xuất hiện ngay trong nhà Triệu Hỉ.
2304 Lý Lệ: “Anh là ai? Tại sao anh lại cầm điện thoại di động của Triệu Hỉ? Lại còn đang ở ngay trong nhà của anh ấy nữa, đúng không? Có phải anh chính là người lôi thi thể của Triệu Hỉ về lại khu chung cư này hay không?”
Cao Mệnh còn chưa kịp nói chuyện, từ video-call của Tiểu Thu chợt vang lên âm thanh đập cửa. Cứ mỗi 2 giây sẽ vang lên một lần, như thể có ai đó đang dùng đầu để đập vào cửa phòng.
Vì quá sợ hãi, gương mặt của Tiểu Thu đã tái mét hẳn đi. Cô bật video lên, đẩy ghế so-fa chặn sát đằng sau cửa phòng khách.
Tiếng đập cửa không hề yếu đi, mà càng lúc càng to hơn. Vách cửa dường như đang rung chuyển nhè nhẹ.
Tiểu Thu giơ cao điện thoại lên, gương mặt đầy sự kinh hãi; rõ ràng, cô đang bị nhốt lại trong căn phòng này.
“Tôi nên làm gì bây giờ? Có ai cứu tôi với? Chúng ta đều là hàng xóm với nhau mà! Rồi đây mọi người đều sẽ bị anh ấy ám tới nhà đấy!!!”
Co rút trên giường trong phòng ngủ, Tiểu Thu cố gắng cầu cứu thông qua màn hình video-call, nhưng ai nấy trong toà nhà này đều thờ ơ.
Hốc mắt ươn ướt, khi Tiểu Thu sắp khóc oà lên, đèn trong phòng nhấp nháy một lúc rồi đột nhiên vụt tắt.
Bóng tối bao trùm cả căn phòng 2203 mà không hề báo trước. Ánh sáng mờ nhạt từ màn hình điện thoại di động hắt lên khuôn mặt của Tiểu Thu.
Cơ thể cô tựa như bị băng đá đóng cứng; cô ôm chặt chiếc điện thoại, nhìn chằm chằm ra phòng khách.
Trong phòng khách đen kịt vọng đến một tiếng kẽo kẹt kỳ quái. Cô không dám hít thở nữa, bèn trực tiếp bịt chặt lấy miệng và mũi của mình lại.
Có một vật nặng gì đó đang bị kéo lê trên mặt đất; tấm ván cửa đang từ từ bị ép mở ra. Có tiếng móng tay đang ma sát vào nền gạch trên sàn phòng, và thứ gì đó đang chuyển động trong bóng tối bắt đầu dần hiện rõ.
Tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực; Tiểu Thu run rẩy bật đèn pin điện thoại lên.
Trong phòng ngủ chợt lóe lên một tia sáng, Tiểu Thu thét vang một tiếng chói tai.
Trong cơn suy sụp tinh thần, cô hoảng sợ mở toang cửa sổ phòng ngủ, đá mạnh vào hàng rào an ninh, muốn nhảy xuống dưới.
Cơn mưa thấm ướt bộ áo ngủ của cô; điện thoại từ lòng bàn tay trượt xuống bệ cửa sổ. Tiểu Thu đã quên mất cuộc gọi video-call, chỉ biết điên cuồng đá vào rào an ninh.
Thông qua camera, mọi người có thể nhìn thấy tình huống phát sinh trên trần phòng ngủ và nơi cửa sổ. Chỉ vì muốn trốn thoát, Tiểu Thu không hề phát hiện ra một chi tiết khác. Ở phía dưới bên trái cửa sổ, có một khuôn mặt trắng bệch đang từ từ di chuyển lên phía trên, từng chút, từng chút một.
Những người hàng xóm trong group chat đang cố thét lên để nhắc nhở, nhưng Tiểu Thu chỉ run rẩy xoay người lại.
Ngũ quan đều biến dạng vì sợ hãi, dường như Tiểu Thu đã trông thấy một thứ gì đó cực kỳ đáng sợ. Miệng ủa cô há to, nhưng chưa kịp phát ra âm thanh nào thì đã bị kéo mạnh vào bóng tối.
Căn hộ 2203 hoàn toàn im lặng, mà cả nhóm video-call kia cũng rơi vào tình trạng im lặng.
Giơ cao điện thoại lên, Cao Mệnh im lặng quan sát từng người hàng xóm trong của sổ video-call, cố ghi nhớ những thay đổi tinh tế trên nét mặt của mỗi một người, sau đó bèn bước nhanh đến cửa phòng khách.
Thi thể đang bò lên cầu thang, nhưng đó chưa phải là điều tồi tệ nhất.
Vừa rồi trong video-call, Cao Mệnh đã nhìn thấy khuôn mặt bên ngoài cửa sổ. Gương mặt đó không phải là của Triệu Hỉ, mà trông hơi giống Vương Quý Sinh của căn hộ 2101.
Rời mắt khỏi group chat [Bà con xa không bằng láng giềng gần], Cao Mệnh cũng không nhìn thấy được quá trình người hàng xóm kia bị sát hại. Hắn nhớ lại chuyện “bố mẹ” của mình đã bị thay thế trước đó. Tình huống khiến hắn lo lắng nhất bây giờ chính là các hộ hàng xóm kia cũng đã bị thay thế mất rồi. Ngoại trừ hắn, tất cả mọi người trong tòa nhà này đều là “quỷ”.